Phan Khôi, tên vô lại

Hoàng Hải Thủy

Nhà Văn Phan Khôi là người bị Tố Hữu và bọn đàn em tay sai – bọn Văn Khuyển Hà Nội – “chửi, vu cáo, bôi bẩn” nặng nhất trong vụ chúng đàn áp nhóm Văn Nghệ Sĩ đòi Tự do cho Văn nghệ những năm 1956, 1957 ở Hà Nội.

Ðây là bài mở đầu Cuộc Bôi Bẩn Nhà Văn Phan Khôi, bài này do Tên Ðầu Xỏ Văn Nghệ Tố Hữu viết:

Chúng là những tên phản trắc, có kẻ như Phan-Khôi một đời đã năm lần phản bội Tổ quốc, kẻ đã từng nhục mạ “người An-nam là chó, và đã là chó thì phải ăn cứt” để “thuyết phục” người khác đầu hàng địch, mà vẫn dương dương tự cho mình là “học giả tiết tháo”, và được kẻ đồng bọn phong cho là “Anh hùng của ba trăm nô lệ” (!).

Chúng là những con buôn “mác-xít”, “cách mạng” đầu lưỡi như Trương-Tửu, Trần-Ðức-Thảo mà thực chất là những tên tơ-rôt-skit vô tổ quốc đã từng nấp dưới nách của địch chống lại cách mạng, suốt đời thù ghét những người cộng sản và tất cả những ai tin yêu Ðảng vẻ vang đã lãnh đạo cách mạng thắng lợi, luôn luôn thù ghét phe xã hội chủ nghĩa và nuôi lòng căm giận tột độ đối với Liên–xô là trung tâm của phong trào cộng sản và công nhân quốc tế, là hy vọng tươi sáng nhất của loài người.

Ngưng trích.

Năm 1957 bọn Văn Khuyển Cộng sản Hà Nội viết những lời trên đây về Nhà Văn Phan Khôi.


Nhà Văn Phan Khôi, Ðại Biểu Nhà Văn Việt Nam, sang Bắc Kinh dự Lễ Tưởng Niêm Nhà Văn Lỗ Tấn năm 1956.

Năm 2000 cũng bọn Văn Khuyển Cộng ở Hà Nội viết những lời dưới đây về Nhà Văn Phan Khôi:

Phan Khôi (1887 – 1959), Nhà Văn mở đầu Thơ Hiện Ðại Việt Nam bằng bài thơ “Tình già” (1932), một cây bút cự phách trên các mặt báo khắp trong Nam ngoài Bắc trong ba chục năm đầu Thế kỷ XX, và là người có một nhân cách cang cường.

Cuốn sách “Phan Khôi, Tác phẩm đăng Báo 1931” in năm 2007 là cuốn thứ tư thuộc loại này đã được xuất bản. Những bài báo của Phan Khôi viết những năm 1928, 1929, 1930, 1931, được tụ tập và in thành sách, mỗi năm một quyển, cuốn nào cũng dày trên dưới nghìn trang, khiến người đọc cầm sách lên có cảm giác trước hết là kinh ngạc khôn xiết trước sức viết của ông.

Phan Khôi viết báo rất cập nhật, rất sắc sảo, rất thẳng thắn và rất hoạt. Ðọc các bài báo của ông người đọc không chỉ biết chuyện thế sự, thời sự thường ngày, nhiều bài tuy cũng chỉ viết để đăng báo hàng ngày nhưng co nội dung cao hơn, có tính chất khảo cứu, nghiên cứu, đề xuất nhiều ý kiến mới mẻ, độc đáo về đủ mọi lĩnh vực đời sống xã hội.

Tại cuộc tọa đàm đầu tiên sau ngót nửa thế kỷ Phan Khôi nằm xuống tổ chức tháng 10/2007 ở Hội Sử Học Việt Nam, nhiều người đã nhắc đến hai từ “học giả” để nói về ông.

Ngưng trích.

CTHà Ðông: Năm 1957, Nhật Báo CÁCH MẠNG QUỐC GIA ở Sài Gòn, Thủ Ðô Nước Việt Nam Cộng Hòa, đăng một bài về việc Nhà Văn Phan Khôi bị bọn Cộng sản Hà Nội bôi nhọ, kết tội phản động. Bài báo của Nhật Báo Cách Mạng Quốc Gia có lập trường bảo vệ Nhà Văn Phan Khôi và những văn nghệ sĩ bị bọn Cộng đàn áp ở Hà Nội.

Khi ấy bọn Tố Hữu vẫn còn để cho ông Phan Khôi được viết và đây là bài ông Phan Khôi đăng trên báo VĂN ở Hà Nội gọi là để “trả lời những người ở Sài Gòn viết về ông”:

Phan Khôi. Trả lời một tờ báo ở Sài Gòn

Nhà Văn Phan Khôi, ảnh năm 1957 trước khi ông chết ở Hà Nội.

Vâng, tôi chỉ là một tên đầy tớ nhưng mà là đầy tớ của nhân dân chứ khơng phải đầy tớ của đế quốc và địa chủ.

Còn những người cộng sản Việt Nam, họ cũng chỉ là đầy tớ của nhân dân như tôi.

Tờ báo Cách Mạng Quốc Gia ấn hành ở Sài Gòn, trong số ngày 1-9 mới rồi, có một bài nói đến tôi, đề là “Phan Khôi bị chỉnh”.

Trong bài, dựa vào hai mẩu tin vụn ở mục “Sổ Tay” của hai số báo Cứu Quốc 2.772 và 2.774 vừa rồi mà kết luận rằng tôi “làm đầy tớ Việt cọng”. Người viết như lấy làm lạ lắm mà bài hãi than rằng:

Tài ba ấy đáng làm thầy thế mà lại chọn đi làm đầy tớ!”

Các anh viết báo ở Sài Gòn có lạ gì tôi đâu? Thuở nay tôi có chịu làm đầy tớ ai, các anh vẫn biết: nhưng bây giờ các anh nói tôi “chịu làm đầy tớ”, ấy là tự các anh muốn nói thế thì cứ nói. Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa chưa phải là chính phủ cọng sản, còn lâu lắm mới đi lên chủ nghĩa cọng sản, nhưng các anh nói là “Việt cọng”, thì riêng phần tôi, tôi lại sợ gì mà không nhận tôi là “Việt cọng”?

Các anh nói hơi sai một chút: Tôi theo “Việt cọng”, tôi đồng ý và hợp tác với “Việt cọng” chứ tôi không “làm đầy tớ cho Việt cọng” như các anh nói.

Tôi viết báo ở Sài Gòn tám, chín năm, các anh há lại không biết tôi luôn luôn phản đối phong kiến Triều Nguyễn và Thực dân Pháp sao? Trong thời kỳ từ 1939 đến 1945, là lúc dân tộc Việt Nam có cơ phục hưng, trông thấy nước Việt Nam Dân chủ Cọng hòa thành lập, tôi được làm một công dân, tôi lấy làm hân hạnh lắm. Ðến khi thực dân Pháp toan xâm chiếm nước ta lần nữa, tôi chạy lên Việt Bắc theo chính phủ chống Pháp để lấy nước lại, sao các anh lại gọi tôi là “làm đầy tớ”?

Các anh dù thế nào cũng có lòng yêu nước nhưng vì lẽ gì đó mà các anh không theo kháng chiến được, mà bây giờ đành phải viết mà sống dưới chính quyền Ngô Ðình Diệm, tôi không nỡ trách. Ðã thế thì các anh nên biết điều một chút mới phải, chứ sao lại đi nói xấu tôi là một người theo chính nghĩa, chống ngoại xâm để mưu độc lập cho nước nhà?

Các anh đều là người có học thức như tôi, hoặc giả lại còn thấy biết rộng hơn tôi, một nhà nho cổ lỗ đã quá thời. Chúng ta đã biết lịch sử thế giới từ dùng đồ đá, đồ đồng, đồ sắt, tiến đến hơi nước, sức điện và bây giờ đến nguyên tử, xã hội loài người từ chế độ thị tộc, nô lệ đến phong kiến, tư bản, đế quốc, và ngày nay đế quốc sắp suy sụp rồi thì còn tiến đến cái gì? Các anh nếu khơng che giấu cái học thức của mình, thành thật mà nói, thì các anh phải nói như tôi rằng:

Tiến đến Chủ Nghĩa Cọng Sản !”

Sau Ðại Chiến Thứ Hai, cả thế giới có nhiều nước đã trở nên nước dân chủ nhân dân và tiến lên xã hội chủ nghĩa, đó là cái đà tiến lên cọng sản đó. Các anh là người viết báo, nếu các anh phủ nhận điều đó là các anh phản lại trí thức của mình, dối trá với lương tâm mình.

Chẳng sớm thì chầy, nước Mỹ là nuớc quan thầy của Ngô Ðình Diệm rồi cũng phải đi đến Cọng sản. Cứ xem cuộc bãi cơng của 65 vạn thợ gang thép Mỹ vừa rồi thì đủ biết. Ðó là nhân dân Mỹ bắt đầu làm cách mạng vô sản, từ bãi công, rồi đến cuối cùng là cầm võ khí: Công nghiệp nước Mỹ tiến bộ lắm, khi nó đã cách mạng, nó sẽ đi tới xã hội cọng sản nhanh hơn nước Nga.

Chưa biết ngày nào, chứ nước Việt Nam chúng ta cũng sẽ là một nước cọng sản. Không chừng, tôi chỉ sợ nước Việt Nam trở thành cọng sản sau nước Mỹ thì bẽ lắm.

Các anh cũng biết như tôi, mà các anh lại cứ đi nói “Việt cọng”, “Việt cọng”, làm như cọng sản là cái gì ấy, là thế nào ấy: Có kẻ còn hùa với Ngô Ðình Diệm mà “tố cọng”, làm cho tôi buồn cười.

Tôi khuyên các anh viết báo dưới chính quyền Ngô Ðình Diệm thì cứ viết, nhưng cốt nhớ một điều là phải để cái mặt mà nhìn nhau, cái ngày gặp nhau không xa đâu.

Hết bài “Trả lời” của Phan Khôi.

Ðây là Bản Kết Tội Phan Khôi và một số văn nghệ sĩ khác do Tố Hữu công bố trên tờ Học Tập, Tạp chí Lý luận Chính trị của Ðảng Lao Ðộng Việt Nam, Số Tháng 4.1958.

Bọn phá hoại dùng những thủ đoạn thâm độc, phao đồn tin nhảm, gieo hoang mang, gây mâu thuẫn giữa các văn nghệ sĩ. Chúng mua chuộc, phỉnh phờ, thậm chí dọa nạt một số văn nghệ sĩ lạc hậu và cả một số ít đảng viên thiếu trách nhiệm, thiếu kỷ luật, lôi kéo họ vào việc đả kích sự lãnh đạo của Ðảng và đả kích những cán bộ phụ trách, những đảng viên tốt và những người ngoài Ðảng tích cực ủng hộ Ðảng. Chúng truyền bá những tài liệu và những báo chí phản động. Dưới chiêu bài “chống giáo điều, máy móc”, chúng gieo rắc những nọc độc của chủ nghĩa xét lại trong văn nghệ, nhằm lôi kéo văn nghệ sĩ đi vào con đường nghệ thuật tư sản suy đồi.

Chúng là những ai? Là những tên đã quen nghề “tác động tinh thần” của địch, có tên như Thụy An đến bây giờ vẫn còn nức nở khen những tên Tướng Giặc là “Ðại tướng cao quý thơm tho” (!), khen những thằng bán nước là “lịch duyệt thông thái”(!). Là những tên đã từng làm chó săn cho giặc tham gia những trận càn quét hoặc chỉ huy những hệ thống chỉ điểm giết hại đồng bào và cán bộ.

Chúng là những tên phản trắc, có kẻ như Phan-Khôi một đời đã năm lần phản bội Tổ quốc, kẻ đã từng nhục mạ “người An-nam là chó, và đã là chó thì phải ăn cứt” để “thuyết phục” người khác đầu hàng địch, mà vẫn dương dương tự cho mình là “học giả tiết tháo”, và được kẻ đồng bọn phong cho là “Anh hùng của ba trăm nô lệ” (!).

Ngưng trích.

Ðây là bài viết “chửi, bôi bẩn” Nhà Văn Phan Khôi của Ðào Vũ, một tên văn nô – đúng ra là “văn khuyển” – đàn em của Tố Hữu.

Ðào Vũ

Tính cách vô lại và
bộ mặt chính trị nhơ nhớp của Phan Khôi.

Nhân dân Quảng Nam quen gọi Phan Khôi là “con cóc già”. Dĩ nhiên không phải vì Phan Khôi đi bằng bốn chân như con cóc, mà là chính vì cả cuộc đời nhơ nhớp của Phan Khôi.

Ðào Vũ, Gã Văn Khuyển điển hình của bọn Văn Nô Bắc Cộng. Sau năm 1975 Ðào Vũ lỉnh vào sống ở Sài Gòn.

Phan Khôi con quan, cháu quan chính tông dòng dõi nhà quan như Phan Khôi tự báo trong truyện “Ông Năm Chuột”. Có điều Phan Khôi chưa tự báo là Phan Khôi còn là một đại địa chủ chiếm đoạt bao nhiêu mẫu nương dâu. Một đồng chí cùng quê với Phan Khôi kể:

“Con sông Thu Bồn cứ lở bên Cu Nhí, Bắc Nhị, Bình Lam, Kỳ Lam, cứ bồi bên Bảo An, làng của Phan Khôi. Bãi bồi ấy cả đến hàng trăm mẫu. Ðất tốt vô cùng. Nhưng nhân dân cả vùng vẫn rất đói khổ. Vì bờ bãi phì nhiêu bị những nhà có thế lực như Phan Khôi chiếm cả, nhất là Phan Khôi. Bãi bồi đến đâu, Phan Khôi có tiền, chống ba-toong về chỏ tay cắm đất đến đấy. Bà con địa phương thường đồn nhà Phan Khôi nuôi tằm thu bạc thước. Sự thật có đúng như lời đồn ấy không, không chắc chắn; nhưng có điều chắc chắn ai cũng biết, đó là chuyện Phan Khôi làm báo lấy tiền về tậu ruộng ở làng, đó là chuyện Phan Khôi cậy thế Tây về đàn áp, bóc lột nhân dân làng Bảo An. Và nhân dân địa phương đối với Phan Khôi có một mối thù không đội trời chung. Chẳng tin Phan Khôi cứ thử về quê mà xem!”

Thực chất tính cách Phan Khôi là úp mặt vào sự thật, úp mặt vào sự thật một cách nhẫn tâm như úp mặt vào bàn đèn thuốc phiện, miễn là làm sao đạt được chút ít gì đấy có lợi cho mình về tiền tài, danh vị… Phan Khôi không những không “trung thực,” không “khảng khái”… gì hết mà y chính là tên tráo trở, xỏ xiên hơn cả mọi người tráo trở xỏ xiên khác. Phan Khôi ngày xưa độc quyền ngón làm báo đập đầu ăn vạ, ngày nay, y cũng định giở lại cái trò lỗi thời ấy. Cái thời mà Phan Khôi kiếm chác được bằng các ngón nghề ấy đã vĩnh viễn qua rồi.

Chỉ có Ngô Ðình Diệm đã phong cho Phan Khôi danh hiệu “Nhà cách mạng lão thành”; thật là chụp cho Phan Khôi cái mũ to quá chính y cũng phải từ chối không nhận được. Thủy chung cả cuộc đời của Phan Khôi, cho tới bây giờ, y chỉ có thành tích phản cách mạng, phản Tổ quốc, chống Cộng sản.

Cho tới rất gần đây, trong dịp sang Trung Quốc dự Lễ Kỷ niệm Lỗ Tấn, tới thăm Hội Nhà Văn Quảng Châu, trong tiệc rượu chiêu đãi, các bạn Trung Hoa đưa giấy bút cho Phan Khôi làm thơ, y lõ mắt nhìn một nữ đồng chí Trung Quốc rồi viết mấy câu thơ ngụ ý y mong xã hội mau tới chủ nghĩa cộng sản để mọi người sẽ được cộng thê.

Tôi không nói tới khía cạnh thô tục đến bỉ ổi của lời thơ ấy, tôi chỉ lấy chuyện đó để chứng minh thêm về con mắt thù hằn của Phan Khôi đối với chủ nghĩa Cộng sản. Ðối với y, cuộc sống sa đọa nằm nhà cô đầu với bàn đèn thuốc phiện của y trong chế độ cũ, cuộc đời y mấy thê, mấy thiếp, tưởng đã là “cộng thê” như y muốn rồi, việc gì y còn phải vu cáo cho chế độ cộng sản?

Phan Khôi, bộ mặt nhơ nhớp của một kẻ năm lần phản quốc, một kẻ “An Nam” miệt thị dân tộc bằng đủ các danh từ xấu nhất (hèn kém, ngu dốt v.v…), bằng cả những hình ảnh xấu nhất như Phan Khôi đã từng dùng:

Ðại phàm là chó thì phải ăn cứt; không ăn cứt hà vị chó? Người An Nam đều là chó, không ăn cứt không phải là người An Nam?”

Vô lại đến nước ấy thì thật không ai bằng Phan Khôi!

Ngưng trích Ðào Vũ

Năm 1956 Nhà Văn Phan Khôi làm bài thơ tự Mừng Thọ trong có hai câu:

Ðã bẩy mươi rồi, mẹ nó ơi!
Thọ ta ta chúc, chẳng cần ai.

Văn khuyển Nguyễn Công Hoan làm bài thơ chửi ông:

Nhắn bảo Phan Khôi khốn kiếp ơi!
Thọ mi, mi chúc chớ hòng ai
Văn chương! Ðù mẹ thằng cha bạc!
Tiết tháo! Tiên sư cái mẽ ngoài.
Lô-dích, trước cam làm kiếp chó.
Nhân văn nay lại hít gì voi
Sống dai thêm tuổi cho thêm nhục,
Thêm nhục cơm trời chẳng thấy gai

Quí vị vừa đọc bài viết của Nhà Văn Phan Khôi về việc tờ Nhật báo Cách Mạng Quốc Gia ở Sài Gòn, năm 1956, đăng tin ông bị bọn Cộng Hà Nội đàn áp, mạ lỵ, nhật báo Cách Mạng Quốc Gia ngỏ lời tiếc cho ông, một người tài của đất nước mà đem thân đi phục vụ bọn Cộng sản. Chuyện đau thương là Nhân tài Phan Khôi tự nguyện làm đầy tớ cho bọn Cộng sản mà cũng không được chúng cho làm đầy tớ, bọn Cộng thù ông, chúng chửi ông thê thảm, chúng vu cáo ông bằng những chuyện bẩn thỉu nhất, những việc người Việt nào có chút lương tri đều biết Nhà Văn Phan Khôi không làm. Bọn Cộng Khốn Nạn, Ðểu, đứng đầu là tên Tố Hữu, đã làm cho Nhân tài Phan Khôi phải chết trong uất hận, tủi nhục.

Tôi thương ông Phan Khôi nhưng đọc những lời ông viết:

Chẳng sớm thì chầy, nước Mỹ là nuớc quan thầy của Ngô Ðình Diệm rồi cũng phải đi đến Cọng sản. Cứ xem cuộc bãi công của 65 vạn thợ gang thép Mỹ vừa rồi thì đủ biết. Ðó là nhân dân Mỹ bắt đầu làm cách mạng vô sản, từ bãi công, rồi đến cuối cùng là cầm võ khí: Công nghiệp nước Mỹ tiến bộ lắm, khi nó đã cách mạng, nó sẽ đi tới xã hội cọng sản nhanh hơn nước Nga.

Chưa biết ngày nào, chứ nước Việt Nam chúng ta cũng sẽ là một nước cọng sản. Không chừng, tôi chỉ sợ nước Việt Nam trở thành cọng sản sau nước Mỹ thì bẽ lắm.

Các anh cũng biết như tôi, mà các anh lại cứ đi nói “Việt cọng”, “Việt cọng”, làm như cọng sản là cái gì ấy, là thế nào ấy: Có kẻ còn hùa với Ngô Ðình Diệm mà “tố cọng”, làm cho tôi buồn cười.

Tôi khuyên các anh viết báo dưới chính quyền Ngô Ðình Diệm thì cứ viết, nhưng cốt nhớ một điều là phải để cái mặt mà nhìn nhau, cái ngày gặp nhau không xa đâu.

Ngưng trích Phan Khôi.

CT Hà Ðông: Từ những năm 1930 nhiều người trên thế giới đã thấy bộ mặt ác quỉ của bọn Cộng sản Nga, nhiều người đã nói trước cái gọi là Ðảng Công sản dã man sẽ thối nát, sẽ sup đổ, sẽ tan rã trong thời gian không lâu. Vậy mà đến những năm 1956, 1957, ông Phan Khôi – một “học giả Việt Nam” – vẫn cứ lải nhải nhai lại những lý lụận về “Chủ nghĩa Cộng sản tất thắng”, tôi thấy tôi nhục, tôi đau nhưng tôi vẫn phải viết:

Ông Phan Khôi ngu quá, ngu đến như ông thì ông bị bọn Cộng chúng nó khinh, chúng nó chửi, ông chết thảm trong kìm kẹp của chúng là đúng thôi.”

Bọn Xuân Diệu, Nguyễn đình Thi, Hoài Thanh, Huyền Kiêu, Chế lan Viên... và nhiều tên cắc ké kỳ nhông, như tên văn nô Ðào Vũ, theo lệnh Tố Hữu, viết chửi các văn nghệ sĩ Nhân Văn Giai Phẩm. Chúng như những con chó hèn gâu gâu sủa theo con chó to mõm nhất.

Tôi gọi chúng là bọn Văn Khuyển.

Tôi vẫn biết bọn Cộng sản chuyên làm cái trò bịa chuyện, vu cáo, bôi xấu những người không chịu ép tim, cúi mặt theo chúng, hay không chịu để mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, nhưng tôi thật không ngờ bọn văn nô Công sản lại có thể đểu cáng đến như trong vụ chúng bịa những chuyện bẩn, chuyện láo để vu cáo Nhà Văn Phan Khôi. Ðểu đến như chúng thì “đểu cáng” không còn đúng nữa, mà là “chó đểu.” Như chuyện tên Tố Hữu tố cáo ông Phan Khôi “năm lần phản quốc,” kể tội ông Phan Khôi viết “người A Nam là chó, không ăn cứt không phải là người A Nam” nhưng nó không đưa bằng chứng ông Phan Khôi đã làm gì để phạm tội “phản quốc” đến năm lần, ông Phan Khôi viết “người A Nam là chó” trong bài nào, đăng báo nào, như chuyên Văn khuyển Ðào Vũ kể ông Phan Khôi cậy thế Tây, chống ba-toong về làng quê chiếm đất, chuyện ông sang Bắc Kinh dự lễ tưởng niệm Lỗ Tấn ông lõ mắt già dzê nhìn gái Tầu, ông làm thơ mong chế độ cộng sản mau tới để ông được “cộng thê.” Tức có vợ chung với người khác, hay được ngủ với vợ người khác.

Những mảnh Chuyện Ðời Nhà Văn Phan Khôi tôi tìm thấy trên những trang Internet trong những năm 2000 – như những chuyện tôi viết lại ở đây – làm cho tôi vừa buồn vừa thương ông vừa giận ông. Tôi giận ông vì người như ông – tôi vinh danh ông là “Người Viết Chuyện Phiếm Nhật Báo Xuất Sắc Nhất Báo Việt” – Với tôi, ông không chỉ là Người viết Phiếm Luận Hay Nhất, ông còn là Người Viết Phiếm trên Nhật Báo Thứ Nhất của Báo Chí Việt Nam. Vậy mà ông không thấy tính cách Ác, Vô Luân của bọn Ðầu Xỏ Cộng sản, ông không thấy bọn Cộng sản Rẫy Chết năm 1956 ở Budapest, ông không chút nao lòng trước việc bọn Bắc Cộng tàn nhẫn giết đồng bào ông trong cái gọi là Cải Cách Ruộng Ðất, ông không thấy Ngày Chết của bọn Cộng sản gần kề, ông không nghe thấy Tiếng Chuông Báo Tử của bọn Cộng sản vang lên khắp nơi trên Trái Ðất. Ðến những năm 1956, 1957 mà ông còn tiên đoán chắc hơn bắp rang rằng cái gọi là “Chủ Nghĩa Cộng Sản sẽ toàn thắng, chế độ Cộng sản sẽ ngự trị trên toàn thế giới.” Tôi hết nước nói.

Tôi tối tăm mắt mũi khi tôi đọc những chuyện tên văn khuyển Ðào Vũ bịa ra để bôi bẩn ông Phan Khôi. Ông Phan có 9 năm kháng chiến ở Việt Bắc, năm 1956 bọn Cộng Hà Nội cử ông làm Ðại Biểu Nhà Văn Việt Nam sang Bắc Kinh dự Lễ Tưởng Niệm Văn Hào Lỗ Tấn. Năm 1957 chúng chửi ông tàn mạt. Ông chết ở Hà Nội trong uất ức. Nghe nói năm 1980 nghĩa trang trong có mộ ông Phan Khôi bị dời đi, con cháu ông không đến lấy cốt của ông nên xương cốt của ông đã mất. Những năm 2000 một ngôi mộ ông Phan Khôi được xây lên ở làng quê ông nhưng trong mộ không có hài cốt của ông.

Những năm 1940 ông Phan Khôi có bài thơ vịnh Mộ Ông Lê Chất, một công thần của Vua Gia Long bị Vua Gia Long hạch tội:

Bình Tây, trấn Bắc sử nghìn thu,
Áy cỏ, mờ rêu đất một u!
Ấy dũng, ấy trung là thế thế!
Mà ân, mà nghĩa ở mô mô?
Chim gào hờn sót xuân ầm ỹ;
Hùm thét oai lưa gió vụt vù,
Cái chuyện anh hùng ai giở đến,
Hồ Tây còn vẳng tiếng chuông bu.

Tôi xót ông Phan Khôi, tôi có mấy câu thơ khóc ông:

Ấy bút, ấy văn là thế thế.
Mà xương, mà thịt ở mô mô!

Và:

Một đi từ biệt Sông Hàn,
Có về đâu nữa Ðiên Bàn ngàn năm!

Cả bọn Cộng và bọn Ðầy Tớ Cộng ở Hà Nội – từ tên Ðầu Xỏ Tố Hữu đến những tên Văn Khuyển Nguyễn Công Hoan, Ðào Vũ – không tên nào ra cái giống gì cả. Thật tởm!