Phần II – Gia đ́nh
và học đường
ĐI
HỌC PHẢI ĐÚNG GIỜ
Xuân đi học coi
người hớn hở,
Gặp cậu Thu đi ở giữa
đàng,
Hỏi rằng : Sao đă vội vàng,
Trống chưa nghe đánh đến
tràng làm chi ?
Sau nửa thế kỷ mà tôi vẫn c̣n xúc
động khi đọc lại bài tập đọc
lớp Sơ Đẳng mà học tṛ thuở ấy ai
cũng thuộc. Bài đọc thể song thất lục
bát: ”Đi học phải đúng giờ” mở đầu
cho giáo tŕnh lớp Sơ Đẳng.
Không phải tự nhiên mà tác giả đưa bài “Đi
học phải đúng giờ” lên đầu cuốn sách. Ư nghĩa bài tập
đọc dạy cho học sinh phải đúng giờ,
đă in sâu vào thế hệ trẻ Việt Nam thuở xưa,
thành thói quen, như một thứ kỷ luật,
để sau này thành những công dân biết tôn trọng
giờ giấc trong các sinh hoạt.
Thật vậy, hồi xưa xứ ḿnh làm ǵ có
đồng hồ, người ta đo thời gian: ngày th́
nh́n mặt trời, đêm nghe tiếng gà gáy, chim kêu. Nông dân
nh́n nước sông lúc lớn, lúc ṛng để biết
thời gian, hoặc đo thời gian bằng bao nhiêu
hơi thuốc hút, hoặc một nửa bả trầu!
Các nơi công quyền th́ tính
thời gian theo canh giờ (2 giờ đồng
hồ) và được báo bằng tiếng trống; nên
xác suất chênh lệch hai hoặc ba giờ đồng
hồ là thường. Ta nghe câu nói :
Quan cần dân trễ. Xưa nay là như vậy
đó.
Học tṛ ngày xưa ít khi có đi học trễ.
Học tṛ đi trễ không dám vô trường, cha mẹ
anh chị phải dắt vô lớp. Thuở ấy đi
học trễ dù có lư do chính đáng đều rất
xấu hổ, mắc cở với bạn bè.
Trường tôi có 3 lớp và 3 pḥng học. Cái
trống treo ở lớp Sơ Đẳng, ở cuối pḥng học.
Thầy giáo phân cho tṛ lớn nhất lớp, thường
là trưởng lớp, thủ đánh trống.
Học tṛ thuở đó ở xa trường, tận
trong vườn, trong ruộng… v́ hai ba làng mới có một
trường học sơ học (Cấp I ). Chúng tôi lúc
đó đến trường rất sớm có khi cả
hai tiếng đồng hồ và chơi đùa quanh
trường học, ở nhà lồng chợ gần bên
trường. Nghe ba hồi trống là chuẩn bị
tề tựu về trường; rồi nghe một hồi
trống sau đó (độ 10 phút) là chạy về
lớp sắp hàng, rồi nghe 3 tiếng trống
(độ 5 phút) là vào lớp theo sự hướng
dẫn của thầy cô.
Cái trống báo giờ ngày xưa mà tôi được
biết là nhờ được đi học và thói quen
đúng giờ cũng do đó mà có.
Sau này ra tỉnh học Cours Moyen rồi lên lớp
Nhứt, tôi vẫn c̣n nhờ tiếng trống mà biết
thời gian vào lớp đúng giờ. Trường tỉnh
có cổng ra vào, mở đóng đúng giờ, và tôi chưa
một lần bị nhốt ngoài cổng v́ đi
trễ.
Lúc này ở nhà tôi có mua được cái đồng
hồ hiệu con gà trống của Tây, số có màu xanh
dạ quang, ban đêm nh́n rất đẹp; và má tôi
trịnh trọng để ở bàn thờ giữa
trước lư hương, có nhiều người hàng
xóm đến coi giờ.
Rồi cái đồng hồ tay hiệu Cita (?)
đầu tiên tôi có được khi vào lớp đệ
Thất ( lớp sáu ngày nay) luôn bên tay nhắc tôi phải
đúng giờ.
Xuân và Thu là hai chú học tṛ lớp Sơ Đẳng
đối đáp trong bài tập đọc ” Đi học phải đúng giờ”, 50 năm xưa
vẫn gây cho tôi nhiều ấn tượng khó quên. Kỷ
niệm học tṛ nên thơ cũng như kỷ niệm
về cái trống báo giờ đến trường, là bài
học đúng giờ mà Quốc Văn Giáo Khoa Thư đă
dạy tôi từ lúc bé.
Ngày nay, chúng ta có rất nhiều dụng cụ đo
giờ, báo giờ. Đồng hồ tay, đồng
hồ trên xe, đồng hồ trong điện thoại,
trên radio, trên T.V, trên tủ lạnh, trên microwave... Nó ở nơi làm, nơi ngủ,
nơi làm vệ sinh chỗ nào cũng có đồng
hồ.
Thế mà chúng ta cố t́nh không thấy, không nghe, không
care, không mắc cỡ...
đủ ”Bốn Không” để
đi trễ !
Đi đám cưới trễ, đi họp trễ,
đi coi hát trễ v..v..
Dù nhớ, dù quên Quốc Văn Giáo Khoa Thư, nhưng
chắc chúng ta c̣n nhớ 4 câu thơ song thất lục bát
:
Xuân đi học coi
người hớn hở,
Gặp cậu Thu đi ở giữa
đàng,
Hỏi rằng : Sao đă vội vàng,
Trống chưa nghe đánh, đến
tràng làm chi ?
nhắc nhở
chúng ta bài học: Phải đúng giờ.