QUYỂN "T̀NH NGHĨA GIÁO KHOA THƯ"

Và Tâm T́nh về thời gian đă mất của người viết

 

Nguyễn Văn Sâm

 

 

    Tác phẩm nào cũng mang nhiều ít tâm t́nh của người sáng tạo, chỉ có điều là một tác phẩm thuần về khảo cứu th́ sự thể hiện tâm t́nh h́nh như rất ít xảy ra. Quyển sách của GS Trần Văn Chi th́ không vậy, nó là nhịp cầu nối giữa sáng tác và nghiên cứu cho nên dung chứa được tâm t́nh của người viết. Chỉ cần đọc thoáng qua thôi người đọc sẽ nhận diện được ngay cái t́nh cảm nồng nàng của ông về quá khứ và quê hương bàng bạc trong từng trang sách. Một quá khứ thời trẻ mà ông trân trọng, ông thấy nó thanh b́nh, trong sáng ở trong một quê hương nho nhỏ nơi làng quê nghèo khó nhưng dễ thương của ông.

   Sao vậy?

   Bởi v́ khi viết những bài trong quyển nầy tác giả đă thả hồn về để nhập làm một với cậu bé con ở trong cái quá khứ 50 năm trước của ḿnh. Bàn về đi học phải đúng giờ ông nói về chuyện ḿnh đi học ngày xưa, xách cặp làm bằng ǵ, b́nh mực như thế nào, áo quần, nón guốc ra sao; chuyện trường làng tôi với cái trống trường với lớp học với ông thầy; về kỹ niệm của ḿnh và tâm sự đứa nhỏ khi đi đến trường…. Nhân bàn về phải yêu kính thầy, ông nói về t́nh nghĩa thầy tṛ của thời đại ḿnh, thời đại người thầy học được kính trọng xấp xỉ người cha, có sự sợ và thương thầy chân thật từ người tṛ, có ngày mồng ba Tết để học tṛ đi viếng nhà thầy….  Chúng ta bắt gặp cả mấy chục trường hợp như vậy trong từng bài viết của Trần Văn Chi. 

    Cách viết nầy có thể bị coi như không phù hợp với một quyển sách nghiên cứu nặng kư theo tiêu chuẩn trường ốc, nhưng lại rất phù hợp và ăn khách ở một tác phẩm đứng ở giữa nghiên cứu và sáng tác như trường hợp quyển sách các bạn đang cầm trên tay.   

    Tác giả Trần Văn Chi đứng ở mặt nghiên cứu khi nhắc lại cho biết các chi tiết cần thiết (Sự h́nh thành và thời gian áp dụng chữ quốc ngữ, lư do thắng thế của chữ quốc ngữ trên chữ nôm, Văn Thánh Miếu Biên Ḥa và số phận tàn tệ của cơ chế nầy, cách coi giờ ngày xưa, cái đ́nh làng và công dụng của nơi chốn đặc biệt ở thôn quê…)

    Những chi tiết nầy tuy có thể không được đào sâu bằng những tài liệu X,Y, tờ a, trang b… chúng có thể không mới lạ bao nhiêu đối với người chuyên môn nhưng cũng đủ làm cho người đọc trung b́nh thích thú khi nhớ lại/biết thêm vài chi tiết lư thú.

   Ông cũng đứng ở mặt sáng tác khi viết với giọng tạp bút, kư để nói lên cảm nghĩ hay tán thán điều ǵ. Hai mặt viết nầy hài ḥa, trộn lẫn nhau, ḥa quyện nhau thành những bài viết nhẹ nhàng mà thấm thía, đọc chơi chơi mà bổ ích.

    Đọc sách có thể giúp cho người đọc giải quyết nhu cầu t́m hiểu, có thể là một dịp thư giản trí tuệ. Tôi thích đọc Trần Văn Chi ở chỗ ông cho tôi sự thư giản cần thiết khi sống giữa đời sống chạy đua với thời gian ở xứ người. Độc giả có thể thích Trần Văn Chi  ở mặt khác: những lan man rất dễ thương như bức thơ của Hoàng Hậu Nam Phương khi ông nhắc đến 'mỗi người có một chỗ quê hương trong ḷng'. Ông đi lạc sang ca dao và sinh hoạt hay lịch sử vùng nầy vùng nọ. Ôi những câu ca dao ngọt ngào, ch́m ẩn trong ḷng ta bao năm bây giờ được nghe lại đúng chỗ, đúng lúc.. Ông cho chúng ta sự lâng lâng khi nói 'người Việt ḿnh' thế nầy thế nọ. Tiếng người Việt ḿnh nghe vừa thân  thương vừa gần gũi…

   Đoạn ông bàn về công dụng của cái vơng th́ thật là tuyệt. Nó đầy đủ đă đành, c̣n man mác và có tác dụng đem ta vào quá khứ của thời thanh b́nh và trầm lắng của hơn nửa thế kỷ trước…. khiến người đọc có thể thả hồn ḿnh phiêu bồng vào thời gian có tiếng vơng đưa--- nhớ đến thơ của thi sĩ Bàng Bá Lân--  có câu hát ru em ngọt ngào, có giọng à ơi của  bà, của mẹ, của chị….

    Những cảm thán của tác giả cũng vậy, lắm khi làm ta năo nuột ḷng. Khi bàn về bữa cơm tối gia đ́nh ông hạ câu: 'Ở Hoa Kỳ, có nhà không coi trọng bữa ăn gia đ́nh. Tiếc thay!

    Tôi đắc ư với hai chữ 'tiếc thay' của tác giả. Đó là tiếng than không cần nhiều lời, cũng không bằng gieo nặng giọng trách móc. Đó là sự thống trách dịu dàng rằng chúng ta xa xứ và sai lầm ở chỗ xa luôn cả cái tập tục lâu đời đáng yêu do ông bà ta tạo dựng hàng bao nhiêu thế kỷ nay.  Cho thấy cái ngậm ngùi về một quá khứ đă mất, về một vẽ đẹp văn hóa của dân ḿnh đă biến thiên theo thời gian và hoàn cảnh… trong khi chúng ta có thể bảo tồn được.

    Một vài điều lời thiệt mích ḷng của tác giả cũng là từ nhận xét tinh tường về sinh hoạt chung quanh của người Việt ḿnh: thói đi trễ trong sinh hoạt hội hè  đ́nh đám ở khắp nơi trên thế giới. Khi ông dẫn câu thiệu che dù của người đi trễ: không thấy, không care, không nghe, không mắc cở tôi nghĩ rằng tác giả đă từng có lúc nào đó đă mắc cở v́ sự đi trễ quá độ của người ḿnh… mà ông là một thành viên.

    Quyển sách gồm ba phần phù hợp với bộ sách của các ông Trần Trọng Kim, Nguyễn Văn Ngọc, Đặng Đ́nh Phúc và Đỗ Thận. Toàn bộ là cái luân lư dạy đạo làm người sống cho phải đạo với người chung quanh và với quê hương. Khái niệm nầy ngày nay chúng ta gọi là đạo đức. Đó là những điều cốt yếu nhưng tối thiểu để làm người tốt trong xă hội, trong quốc gia. Tiếc thay gần đây cả người ở trong nước và người ngoài nước đều không có dịp nhập tâm cái thứ đạo lư nhẹ nhàng và cần thiết nầy. Có nơi nó bị thay thế bằng thứ đạo đức phục vụ cho mục tiêu nhất thời không phải là cái đạo đức phục vụ con người nói chung và nước nhà Việt Nam nói chung.

    Đọc quyển sách cũng là dịp để chúng ta suy ngẫm về sự mất ngôi đáng lư không có của nền đạo đức xă hội đáng quí đó.

Xưa triết gia Berson khi viết quyển sách thời danh về hai nền luân lư mở đóng có giá trị lư trí bao nhiêu th́ quyển sách của Giáo Sư Trần văn Chi về giá trị tâm t́nh với quê hương và đạo đức với xă hội cũng quan trọng không kém.

    Tôi chắc rằng nhiều người sẽ thích quyển sách nầy. Có thể là đă nhập tâm với những ǵ ḿnh học được từ bộ sách chánh của các ông Trần Trọng Kim,  Nguyễn Văn Ngọc, Đặng Đ́nh Phúc và Đỗ Thận cũng có thể là khao khát được nghe lại cái đạo lư tưởng chừng đă phai nhạt theo thời gian. Cũng như chúng ta rất thích cái truyện ngắn “T́nh Nghĩa Giáo Khoa Thư'' của nhà văn Sơn Nam trước đây v́ nó nhắc lại một cách có duyên những câu trong bộ sách.

    Nói về sự h́nh thành quyển sách, Giáo Sư Trần Văn Chi tâm t́nh với tôi rằng ông yêu thích quá những vấn đề được đưa ra từ bộ sách của các ông Trần Trọng Kim, ông đă sống với nó, ông được nó hướng dẫn để hành sử từng trường hợp trong đời ḿnh như 'Ta Không Nên Báo Thù', 'Phải Nhớ Ơn Thầy', 'Chỗ Quê Hương Đẹp Hơn Cả….'.  Từ ưa thích quá đó, ông t́m cách khai triển theo chiều hướng dễ nhập tâm để người đọc cũng ưa thích quá như ông, một sự ưa thích có tác dụng tốt cho cá nhân và xă hội. Cách tốt nhất là viết từng kỳ như những lời tâm t́nh… Nhè nhẹ như nước chảy. Mà thấm về lâu về dài.

    Tôi cho rằng quyển sách của Trần Văn Chi là những lời tâm t́nh tốt. Nhiều khi có lập lại, có xa đề, nhưng đó là những khuyết điểm do sự lan man cần thiết và đáng yêu biết là bao nhiêu.

 

     Nguyễn Văn Sâm

    (Rusk, những ngày tránh băo Rita, 10/05)