THƠ HÀ NGUYÊN DU

Nguyễn Vy Khanh

 

Từ khi nhân tố H.O. thêm vào cho cộng đồng người Việt hải ngoại, thi ca Việt Nam vốn ngày càng dày dặc củi rừng bỗng trổi lên những tiếng thơ con chữ của hy vọng. Hà Nguyên Du nằm trong số đó, anh rời quê hương mười năm; sau nhiều mất mát, hệ lụy, hai năm nay anh đă cho ra đời hai tập thơ, Lối Khác (Garden Grove CA: Tân Thư, 1998) và tập (anh biết, em yêu dấu) (Westminster CA: Tự Lực, 2001) đây.

Người đi t́m thi tính, bước trên những lối lạ lẫm của Hà Nguyên Du sẽ không thất vọng. Những vần thơ cho cảm tưởng tay thợ sành rốt cùng  đầy chất nghệ thuật, đầy ẩn dụ và tiềm tàng hứa hẹn. Dọc suốt tập thơ, một chất nghệ khi âm ỉ khi hiển nhiên, người thơ tỏ một tâm hồn nhạy cảm nhưng cũng cương quyết theo t́nh huống của phút giây, của hoàn cảnh ngoại vi chung đ̣i hỏi. Đây là một người thơ sống, thở để sáng tác, sống v́ thi ca, sống mạnh với những tinh tế của nghệ thuật, với ư chí nỗ lực mở những con đường mới!

Hà Nguyên Du có vẻ làm khó người thưởng thức thơ với chữ dùng hiếm, bất ngờ, những cung nhạc đứt đoạn, những t́nh ư bỏ ngang,... nhưng cũng chính đó là nét đặc biệt của Hà Nguyên Dụ Anh như cút bắt với thơ, thơ xuôi mà không xuôi, thơ mà như nói thường, phẫn nộ, đối thoại, giao tiếp.... Những vần thơ nhịp nhàng hay trắc trở , tỏ t́nh hay oán trách. Ở h́nh thức, xuống hàng, vần bằng trắc, thanh b́nh thượng, cách ngắt câu, chơi chữ như tự điển xếp nhầm bộ, thanh. Ở sử-dụng dấu chấm than (Thơ Xuân Nhiều Dấu Chấm Than!!), ở h́nh thức xếp chữ lên trang - bài Bố Cục Mới viết thành chữ B, bài Hữu Dũng có dáng chữ S,... Bào Thai Cảm Xúc chữ C mà như E hoa hay chỉ là mũi tên bào thai gây xúc cảm? Bài Hào Quang chữ hẹp dần sau khi đă rộng mở - có thể cốt bày tỏ cho người đời những tâm t́nh phản kháng, nhức nhối, tư duy, chán chường,... của một hồn thơ từng đă phải sống trong những hoàn cảnh không lựa chọn, xác hồn bị đọa đày, nhưng tâm hồn luôn thao thức, luôn hướng về đẹp, thật,... Những vần thơ có cái vỏ cay đắng, bạo động,... nhưng được bọc với cái ngọt ngào của mía hấp chín tới của t́nh người!

Thơ Hà Nguyên Du làm người đọc văn chương choáng ngợp v́ nặng nề những tương phản của t́nh ư và của đời sống hiện thực. Thơ ở đây là tận cùng cảm xúc, cái c̣n lại sau những đam mê, những sống thật. "tôi sinh tôi / sinh nhiều thơ / lắm con chữ rặn / như phờ phạc ra / một bào mang nặng / trên ta / một khối u uất,..." (Tôi Sinh Tôi). Hà Nguyên Du định nghĩa thơ "như hơi thở / một sinh lư cập nhật" sau khi "không c̣n ǵ để cho / khánh tiệt" vẫn hăy "c̣n thơ c̣n thơ"(Không C̣n Ǵ). Thơ như một cứu rỗi thiết thực:

"... và riêng em riêng em

dụ ngôn ta thấm mật bông quỳ

lúc đời là mùa đông ngă âm

mùa đông đóa hồng hết rộ

le the cúc héo vô thường

chút ráng em pha ṿm cây cuối ngơ

núi đứng u t́nh sợ bóng đi qua

thơ cứu rỗi trên từng nhịp đập

như thiền sư tiếp ngộ phút giây"

(Dụ Ngôn Mùa Đông)

v́ thơ có thể soi tối ám:

"... thơ huyết tự

bật đèn

soi bóng tối

phàm tha nhân

chính hệ

xác thân này!"

(Thuần Điệu).

"Biển đời dâng cuồng nộ" thành phải "để con chữ / ru hời cơn thống khổ / thương con thơ mong thoát chỗ lưu đày" (Thương Con). Thi ca trở thành ánh sáng hay hy vọng cuối: "xoáy trôn ốc / đi vào vũ trụ /quây hướng tâm / thâu đủ chuyện đời / ta là ta / của trăng vơi / của con nước cạn / của mồi hư vô / em là em / của ta thơ / của miên viễn / của bến bờ chân, như" (Chân, Như).

Cũng có khi người thơ hổ thẹn, muốn Đóng Đinh Chữ, có khi khứu giác không làm đủ bổn phận "khiến chữ thông tim / thơ phù sa đất cằn / chả đếm xỉa đến mùi lai riêng hoa" (Viết Ở Ficomp, Santa Ana). Người thơ có cái tâm sâu, nhạy cảm, với những sinh vật rất thường:

"anh biết, em yêu dấu

khi ḍng sông trôi

sông cuộn ḿnh cuốn đi muôn chất thải

nước giảm xanh

rong rêu ám màu lây vạ

sóng nẩy tâm sinh sát bọt bèo..."

(Anh Biết, Em Yêu Dấu 1)

Thơ Hà Nguyên Du có nội dung, chuyên tải tâm t́nh, tâm sự hay thông điệp, kinh nghiệm để lại. Những vần khi nhẹ, thơ mộng âm hưởng:

"... chồng thư cũ với lời em ước hẹn

ôi giờ đây! con nước xoáy quay cuồng

ta thương quá, nhớ hôm là quen nọ

lúc hôn nhau, em sẽ nói xa trường..."

(Chồng Thư Cũ)

"... rừng xác xơ thu, lá dấu lối ṃn

t́nh yêu ngày cũ

rừng lá di quân, ngày nao có kẻ...

ngọc ngà t́nh nồng

lộng chí phiêu bồng, ta vẫn yêu em

một ḷng, một ḷng..."

(...C̣n Đậu Nhánh T́nh)

"... hè đang đến, em nói ǵ với nắng?

tiếc thương không lá rụng trống cành khô?

con ve cũ c̣n ngân muồi nhă nhạc

em nhớ ǵ đóa phượng ép trong thơ?..."

(Hè Và Em)

Làm thơ, sống thơ, là "mở toang hoác, từng ngăn kư ức / t́nh khai nguyên, hốt tỉnh, diện h́nh / em ẩn náu thần kinh, thớ thịt / dẫu lặng im mà chẳng lặng thinh..." (Ẩn, Hiện Một Đời), v́ thinh làm sao được khi dấu vết quê hương đầy kư ức, thịt da, Tha La xóm đạo của Hà Nguyên Du là Mary, là "ngọc".

"Mary em, ngày xưa khó quên

                        đang cùm gông mà em ngoan hiền!

em cho ta một trời nghị lực, một trời thơ mạch

chảy vô biên

...Mary em, người em Tha La

                       ngăn muôn trùng mà ta không xa

mai ta về lại t́m em, ngọc, mai ta về thăm t́m

em, hoa..."

(Em, Tha La)

Cái nền quá khứ khổ hận có thể để lại dấu vết:

"keo tử sinh

chỉ linh với Thượng đế

phố mọc lên rừng

mảnh mảnh đấu đá

mắt mắt trợn ngược

thấu tận bốn ngàn năm

oan hồn xiết rên đâu đây

thời chờ minh quân

hỗn quân"

(Hỗn Quân)

Quá văng là tối đen Rụi Đời "trại a / trại b / a 1, b 4 / c̣ng 8 / c̣ng U /chủ nghĩa, chủ mưu / rụi hết đời trẻ".

"Tôi con chim găy cánh lúc tan bầy

tôi con ngựa què chân khi băo nổi..."

(Em Và Lối Thoát)

cho nên

"một khi ta đi khập khểnh

mà trên vai lại quằn!

với những con đường chưa đến

với bao nỗi sầu miên man

với trăm ngàn căn bệnh...

đến từ ngả oan khiên

dẫu thế nào cũng là cuộc đuổi bắt..."

(Dẫu Thế Nào)

V́ đâu mà oan khiên? Phải chăng "bốn ngàn năm hiến / bốn ngàn năm chia / ung cả hạt bí / chết cả dây bầu / bực chiếc thùng rỗng / kêu rách nhỉ / tức tay hèn / đấm vỡ mấy hệ" (Vỡ Hệ).

Nhà thơ cũng có lúc phẫn nộ, dễ hiểu, v́

"hơn nửa ṿng trái đất xa xôi

ta luôn thấy gần như gan tấc

bởi nguồn cội vẫn nằm trong tim chặt

bởi t́nh yêu như máu thịt xương dạ.. "

(Vẫn Nhớ).

Và nhớ nhiềụ V́ ở chốn nữ thần tự do t́nh đời thế thái vẫn là thường, mà phường tuồng th́ không t́m vẫn phải nh́n thấy:

"... thúng úp voi

đao phủ giảng đạo

... phường dở hóa trang

lại sắm tuồng

ấm ớ kịch bản

mê đón gió

tợ múa rốị.."

(Không C̣n Ǵ).

 "Tha hương, ta khách trú bơ phờ" (Nguyệt Lữ), đành thôi Chải Tóc Đi Em, để c̣n lo cho mẹ và em ở quê nhà, ai nói tha hương là nói mẹ cha mà kư ức buổi nào Dưới Nắng Xế, Ba Ngồi Sàng Gạo thế mà "nay nắng xế ai ngồi sàng gạỏ / chắc thay bóng Má ngồi mong con! / thằng con phóng lăng xa ngh́n dặm / sống kiếp tha hương, nhớ mỏi ṃn". Cùng cực bi quan, có khi muốn buông xuôi trần thế để lại Lời Trối ... Về Một Dự Đoán. Bởi sống có một ḿnh ên là một kinh nghiệm nhiều khi chết người:"đoạn cầu, cầu đoạn chênh vênh / thất thơ thất thổ ḿnh ên cơi này!" (Bước Thải). Buồn nhưng không tuyệt vọng, v́ c̣n có những hoài vọng (Trần T́nh Khúc), thao thức: "tiếng vỗ cạn bầu hay tiếng chuông?!" (TVCB).

"đất hiếm lên trúc

t́m mai đâu trong ngàn cây tạp xanh?

truyền thông điệp sương

mầm xanh thấm không qua giọt lời cổ thụ?

thơ hành tŕnh

lănh nhiệm phép mầu tiên dược..."

(Hé Nụ)

Th́ ra thế, và đó là chủ quan của nhà thơ!

Có thể nói nét riêng của thơ Hà Nguyên Du nếu phải so sánh, là ở nhiều h́nh ảnh lạ, cố t́nh, nhiều và lạ, thân quen với nhà thơ nhưng có thể lạ với người đọc thơ. Anh như người nhiều tâm sự muốn chia xẻ, nhiều kinh qua muốn ghi lại, gửi gấm, nhiều tâm niệm muốn ghi lại kẻo mất. Em, t́nh yêu, là ṿng nhật nguyệ", vừa luân hồi vừa thường hằng, trong cơi âm dương, như trong tâm cảm,

"đóa hoa nầy trong cơi buồn sinh, diệt

nhân gian nầy đâu thoát được tử sinh?

em chính là em là ṿng nhật nguyệt

cho ta hơi thở, cho nhục cho vinh..."

(Em Là Ṿng Nhật Nguyệt)

Hay khúc ly tao xưa nào đó mà Hà Nguyên Du vọng nghe thấy trong những vật của hiện thực trần trụi:

"t́nh c̣n xanh lá c̣n kết hoa không?

sao như ve ru trên cành ngô đồng

sao như sống xưa ṛng đi ngọn nước

em mắt môi buồn khép kín chờ mong

... ḿnh c̣n mơ ước c̣n ngóng trông nhau

mây mưa tan hoang mây lại giăng sầu

em như ăn năn khi t́nh lạc bước

anh sống lưu đày hát khúc ly tao ..." (Khúc Ly Tao).

H́nh ảnh đẹp buồn T́nh Rơi Theo Ánh Tà Huy:

«mặt trời nghiêng, mặt trời xế bóng

em nghe chăng kiếp người mau chóng?...".

Thơ hôm nay với h́nh ảnh quen khói thuốc bay:

"... ta nhớ người vương khói thuốc bay

nhớ héo cành xuân, nhớ trắng canh chầy

tâm ta rung măi theo triều sóng

em hỡi! em nào đâu có hay?..."

(Nhớ Người Vương Khói Thuốc Bay)

Tiềm thức ca dao nơi những ḍng thơ thời Rap:

"qua sông nhớ những nhịp cầu

               qua truông c̣n thấm nỗi đau nghiệt đời

qua đêm càng quí mặt trời, qua nhân gian thấy

t́nh người nổi bênh, qua đâu mà chẳng qua em?

qua muôn thách đố qua phiền lụy vây, qua ai qua

chùm vạ lây, qua non nước khốn qua đày khắc

lao, qua sông nhớ những nhịp cầu, qua thơ qua

với tầm dâu ngặt nghèọ.."

(Ca Dao Tôi)

Rơ thơ là chốn giải tỏa cuồng độ và lượng số của cuộc sống. Trong t́nh yêu nhục cảm tận cùng mọi ngơ ngách bản năng:

"cứ hôn anh /  hỡi đôi môi thần hỏa /  chạy theo đôi tay thủy triều /  cứ mặc t́nh mặc t́nh / tưởng như con hổ / xé gọn nai tơ /  lúc đang đói / thân em như trái chín / tuyệt mộng / anh lữ khách đường trưa / hổn hển trống bụng / chắc hẳn không sợ phạm giới luật như thầy tu! / không nhịn trong cơn đói ngất!

Cứ quấn anh đi / quấn như trăn / bằng những đường cong giết người / mùi trái cấm như xạ hương ngộp

lạc cả hồn phách / đă mở cửa sinh... / cũng chính là cửa tử!..." (Hành Tŕnh Điên, Mê)

Thơ sáng tạo từ con chữ, với ngôn ngữ, với một khả năng giao đối, với những tiềm ẩn, vô ngôn. Tại sao không đùa nghịch với con chữ?

 "kư ức kư niệm

trí nhớ trí tri

lửa ḷng lửa bỏng

tử sinh tử quỉ..." (Kư Ức)

"... quấn ta ṿng lắm nuộc

?__trặc trẹo ơi chi là ...

trệch đường xe lửa chạy

trĩu trĩu cánh thê noa!" (Thê Noa)

nghe t́nh sao trục trặc không trơn tru tí nào!

"dụng tâm

trác những thỏi nhám

ngón đảm ngón lược

rực tia t́nh yêu trên vách tối ngục

át tiếng trêu ngươi

nở hoa trên nhánh cành nhân ngăi

tích phật lũy chúa

ngă không ngă"

(Ngă Không Ngă)

Nghịch con chữ như từ đó có thể t́m ra tinh túy cuộc đời, t́m ra chất tinh tuyền của sinh, t́nh,... Như niệm con số để t́m sinh thoát trong bài Niệm Bất Khả! Hay nhưng con dấu toán học áp dụng vào cái tôi hay cuộc đời nhiều toan tính:

"tôi không phải là tôi khi tôi tôi chưa tới

tôi chỉ là tôi khi tôi tôi tới tôi và khi tôi

tới tới tôi là tôi tôi phải xa rời tôi để

nhập cùng với những cái tôi quanh tôi

... thành toi khi thiếu dâu ^ và hiểu rằng

dấu ^ là như một chiếc cầu nối chữ

không đơn thuần là một dấu mũ một..."

(Phải Thế Không Em?)

Và cứ thế mà đi tiếp với những con dấu ' ` + = , v.v.

 Đặc điểm đáng kể khác của thơ Hà Nguyên Du là lối hài ḥa văn tự xưa cũ-hôm nay, tử ngữ-sinh ngữ, tiếng tự điển - tiếng lóng ngoài đường,... Đây phải chăng cốt để diễn tả cái sống đây mà phần nào đă quá văng, cái sống ṃn, sống thừa, hay sống đây mà tưởng đă chết, c̣n đây mà đă đầy mầm suy thoái như mạ lúa sau cơn lũ dài hơn thông lệ, bởi những tàn độc phá phách của thời gian, thiên nhiên và con người ...

Hà Nguyên Du làm chủ cách sử-dụng từ, vang vọng văn ngôn nhiều khi lạ lẫm bên cạnh "bạch thoại" của những tiếng rao, nói, những tiếng gọi, chào, tỏ t́nh, ngây thơ có, xúc tích có,... của thường ngày:

"...chờ ai đêm hạ? nước mắt nhung huyền, lỡ trách

tơ duyên, nằm trong nghiệt ngă, lời ru ve hạ, khóc..."

(Đêm Hạ Huyền)

"lại hớt hăi với những không đâu

em vẫn trành tṛn như nhật nguyệt thực

phàm cơi ấy là tṛng..."

(Lại Hớt Hăi)

"... em khuyết dần tôi viên ngọc quư

phận đá đời rong ngày dă hoang..."

(Khi Bước T́nh Đi Qua).

"...nguyệt tà, dương xế, mây buông

ta, em hát măi, khúc buồn thiên thụ.."

(Đă Rồi Một Cánh Chim Bay).

Người không quen theo phong cách Hà Nguyên Du sẽ lẫn thành "tà dương", hay như "thôi" cũng hơn một cách, một nghĩa:

"...lối ra nào ta tránh đời mai một

hoang đường thôi! thôi cách biệt nhân sinh..."

(Em Là Ṿng Nhật Nguyệt).

Hoặc ba câu "nhớ mới đó / giờ xuân ly / nhớ tức tưởi ...", xuân ly chứ không phải phân ly, mà h́nh như muốn nói phân ly, chắc có vậy cái nhớ mới thành thơ chăng?

Qua lối xuống hàng, chấm câu, kỷ niệm rời ră theo con chữ:

"                     tiếng ca học tṛ

                      hướng lên mặt trời

tiếng ca t́nh người

tiếng yêu nào vơi

                       bước đi học tṛ

                       lá me đường thơ

mắt xanh vào đời

sáng chân trời mơ"

(Trái Tim Học Tṛ).

Hoặc dài như nỗi nhớ đọa đày: "em đă khóc một chiều em đă khóc, mưa ngoài kia như thẹn hạt sa mù / gió ngoài kia như dừng bước phiêu du, ḱa nước mắt em là trời băo tố..." (Nhan Sắc).

Rơ là thơ tám chữ đặt cạnh nhau. Xa hơn là dài ḍng kiểu Tân H́nh Thức, như lời tỏ không dứt, hay muốn ngừng dứt đâu th́ cứ dứt ngừng kiểu mệt nghỉ hay khỏi nghỉ theo nhạc Rap! Hăy "đọc" Hạ Nguyên, Gene Đại Dương, Anh Biết, Em Yêu Dấu 2,... thơ như một lối thở dưỡng sinh! Câu có thể 8 chữ nhưng vắt ḍng bất kể; vần không ngừng ở các dấu ngừng hay xuống hàng mà vắt ḍng, muốn ngừng th́ ngừng trong tâm thức, giữa câu, giữa đàng!

Nhà thơ c̣n dùng nhiều thể loại trong cùng một bài bản, thay đổi chăng theo t́nh tự?

"...chờ ai đêm hạ? nước mắt nhung huyền, lỡ trách

tơ duyên, nằm trong nghiệt ngă, lời ru ve hạ, khóc

ánh trăng nguyền, thức trắng đêm đen, tàn phái

bướm hoa

hạ huyền ơi hỡi!

nắng thêu ngàn vây

héo khô cành ta

em lá rơi đầỵ..."

(Đêm Hạ Huyền)

Hà Nguyên Du thử nghiệm nhiều thể loại thi ca, làm mới, khác thơ mới, tự do hóa thơ đă tự do, và ở mỗi thể loại nhà thơ lại thử nghiệm cung cách mới, vận dụng khác con chữ, thế chữ thường dùng ,... Nhạc tính luôn hiện diện, lúc nhịp nhàng như ca dao, khi dài hơi như bà ca vọng cổ, lúc lại đầy điệu ḷng thời đai ... Thơ Hà Nguyên Du phải đọc lên mới thấy cái hay, cái thú, cái thơ, cái tiềm ẩn của âm lời, chữ nghĩa! Những bài như Cho Tôi Bài Tango, Cho Em Bài Sonnet, Đêm Hạ Huyền,... phải ngân vang mới cảm được những tiềm ẩn của một nỗi ḷng, của những gạch chữ, nốt chấm!

Như Hà Nguyên Du từng tâm sự ở đầu tập thơ, sau ba mươi năm ít nhiều vui với thơ, nay anh trở lại tận t́nh. Và tận t́nh làm mới, khác. Như một tổng hợp. Với một h́nh thức "hội nhập" với xă hội châu Mỹ của Tân H́nh Thức. Từ khi có con người, vẫn có những người luôn t́m kiếm ư nghĩa của ngôn từ, khoác cho chúng nét riêng mỗi thời. Khuynh hướng, trường phái từ đó nảy sinh! Trường phái, t́m kiếm nào rồi cũng chỉ là phương tiện của thi ca, tệ cũng là bài bản gia chánh, thêm thắt vị mới cho món thường dùng. Nhưng nét thơ và nét riêng của một nhà thơ không thể chỉ là gia chánh, mà phải vượt lên chạm đến thi tính, nguồn thơ! Ở lắng đọng, nằm ở chiều sâu, ở con chữ t́nh cờ gợi đến, ở ẩn dụ khéo tay!

Trong tập thơ thứ hai này của Hà Nguyên Du, phần thử nghiệm theo thi ca thời Hậu hiện-đại, thời Tân h́nh-thức, hypertext,... hăy c̣n sớm để đánh giá, nhưng người đọc khó tính không quen vẫn có thể cảm được qua một số h́nh ảnh, vần điệu và nội dung thơ. Ở những bài thật "mới" có thể "chấp nhận"(!), Hà Nguyên Du đă để lại cái ǵ khác hơn là một thể loại chủ tŕ h́nh thức. Hai hay ba phần c̣n lại, Hà Nguyên Du đă không làm thất vọng người sính thơ với những đặc sắc của riêng anh. Nghịch thường thay, ở những trúc trắc chữ dùng, bất ngờ h́nh ảnh hay nhịp trật, không đợi chờ,... lại là những nét riêng thành công, như một loại "nhạc tính", "âm điệu" rất thơ, rất Hà Nguyên Du!

Đây đó có những lời nhẹ như ca dao, đam mê như t́nh đầu,... nhưng thơ Hà Nguyên Du không phải là lối ṃn đă quen, mà chính là những con đường xa lộ đă mở, cứ măi xuôi chảy, không ngừng, dù phải trục trặc tâm hồn, bối rối của đời hội nhập! Thi ca đối đầu với ngôn từ và thực tại!

 

Nguyễn Vy Khanh

7-11-2000