CHÚ TƯ CẦU
L ê Xuy ên
Chương
III
Nghe Phấn "hứ" lên một
tiếng, Tư Cầu vội "hạ" xuống thêm
một bực nữa:
- ...Nói gần nói xa chẳng qua nói thiệt,
tao quý mến mầy lắm. Mầy coi hồi tối
đó...
Phấn bật cười cắt ngang:
- Xí, Thứ anh nhát như thỏ đế!
Tư Cầu vội chống chế:
- Thì cái gì cũng phải để... lâu lâu
rồi nó mới quen chớ! Tao nói thiệt cho mầy
biết tụi lối xóm của mình có đứa nào là
chơi bền với tao hồi còn nhỏ đến bây
giờ đâu. Rốt cuộc rồi cũng chỉ còn
lại tao với mầy... Tao nói vậy mầy cũng rõ
bụng tao chớ!
Nghe Tư Cầu nói một dây như
vậy Phấn cũng cảm động. Cô bước
lại gần bên Tư Cầu khẽ lấy tay vuốt
qua một bên mớ tóc xù xụ dưới trán anh ta, và
bằng một giọng ngọt xới, cô hỏi:
- Anh thương tui lắm phải không?
Tư Cầu do dự:
-...Ư... ừ...
- Ừ cái gì ?
- Ừ thì thương mầy!
Phấn chỉ chờ đợi có bấy
nhiêu đó và làm bộ xụ mặt xuống:
- Thương, thương!... Bộ anh nói
vậy chớ anh mà thương với yêu cái khỉ
mốc gì ?
Tư Cầu quả quyết:
- Thiệt mà, đứa nào nói dối cho cho
bà...
Nghe Tư Cầu định thề "Bà
bắn", Phấn lấy tay bịt miệng anh ta
lại:
- Thôi, thôi đừng thề ẩu! Mà thương
gì cứ mầy tao hòai hè!
- Chớ mầy biểu tao kêu bằng gì bây
giờ ?
- Mầy tao nữa ? Anh thiệt... Anh kêu tui
bằng "em" và anh xưng "anh", anh khng thấy
hai vợ chồng anh Ba tui đó sao ?
Tư Cầu ngập ngừng :
- Nhưng... nhưng kỳ cục quá!
- Gì mà kỳ cục ? Tui kêu anh bằng anh
đó, bộ chết sao ?
- Thì mầy kêu quen rồi và mầy kêu
vậy từ hồi nào tới bây giờ chớ
phải... mới mẻ gì đâu!
- Thì tui nói thí dụ như vậy...
- Mầy cũng xưng "tui" chớ
có xưng "em" với tao đâu ?
- Ờ phải há! Tui... ủa mà không, em quen
miệng rồi!
- Thì tao cũng quen miệng như mầy
vậy.
- Quen thì phải tập kêu lần đi!
- Ừ, thì cũng phải để
thủng thỉnh chớ!
- Tới nơi rồi mà cứ thủng
thỉnh hoài...
- Mầy kỳ quá!
Phấn xô Tư Cầu ra:
- Cũng mầy nữa, anh nầy thấy
ghét quá!
- Thì em, em, em! Con nầy nó xúi chuyện ác ôn
quá!
Nghe Tư Cầu nói vậy, Phấn vổ
nhẹ vào vai anh ta:
- Dữ hông! Đó anh coi dễ ợt
chớ khó khăn gì đâu.
- Ừ cái gì cũng dễ! Người ta
giỏi còn tao...
- "Tao" nữa phải không?
-...Còn tui..
- "Tui" nữa hả ?
Tư cầu dậm chân xuống
đất, nửa như bực tức, nửa như
cố gắng lấy trớn để hét lên:
- Thì anh, anh!
- Hừ, nói "anh, anh" mà như nện
vào lổ tai người ta thì nói làm gì cho mắc công.
- Cái điệu này chắc không nổi quá!
- Cái gì mà không nổi. Anh sao, em... tức anh
quá. Người ta kêu "anh anh, em em" nghe ngọt
xớt như mía lùi, còn anh, anh kêu nghe như dùi
đục...
Tư Cầu nghe Phấn kể lể
như vậy, sốt ruột gạt ngang:
- Thôi, thi, đừng nói nữa!
- Cấm không cho nói hả ?
- Ai mà cấm cản gì đâu... Anh... anh
biết cách kêu rồi mà... Thôi buồn ngủ lắm
để dìa dưới hàng chư bầu ngã lưng
một chút. Còn phải coi chừng bây vịt nữa
chớ !
- Tội nghiệp không! Buồng ngủ
lắm phải không cưng ? Thôi lại đây người
ta đền cho...
Vừa nói Phấn vừa dang nó ra
để đi lại ngồi dựa vào gốc chuối.
Cô lấy tay sửa sửa mấy tàu lá chuối khô lót
sơ sàai dưới đất. Xong xuôi cô ta ngoắc
Tư Cầu:
- Lại đây anh!
Tư Cầu tự nhiên thụt lui mấy
bước và đáp một cách khó khăn:
- Thôi để anh dìa.. Từ nãy giờ
bỏ bầy vịt lâu quá rồi.
- Thì để luôn nó ở đó bộ
chết sao? Có mất con nào em đền cho! Lại đây
nghĩ một chút cho đỡ buồn ngủ. Hay muốn
ngủ ở đây cũng được, để em coi
chừng bầy vịt cho... Lại đây mau, anh!
Dứt lời, Phấn vừa vói bứt
một cây cỏ lông gà đưa cọng lên miệng
nhăng nhăng, vừa vổ vổ xuống đất
chỗ trải lá chuối khô bên cạnh để chỉ
cho Tư Cầu đến ngồi xuống đấy.
Tư Cầu ngần ngừ:
- Thôi...
- Thôi, thôi.. anh nầy kỳ cục quá! Thì
ngồi xuống đây một chút, ai ăn tươi
nuốt sống gì mà anh sợ dữ vậy cà ?
- Ai mà sợ hổng biết! Nhưng ban
ngày ban mặt...
Phấn như bị "chạm
nọc" liệng cọng cỏ lông gà ra xa:
- Có lạ hông! Anh nầy thiệt ăn nói
hồ đồ quá mà.. Em biểu anh ngồi xuống
đây chớ có biểu anh làm gì đâu mà anh la làng như
vậy chớ hả ? Anh bỏ rào hết đi, việc
đâu còn có đó hơi sức đâu nghĩ đông,
nghĩ tây cho mệt chớ ? Như bây giờ đây,
chỉ có tụi mình thôi, thì mình cũng chỉ biết có
tụi mình còn người khác thầy kệ họ..
- Anh.. anh cũng biết như vậy..
- Cái gì mà hễ mở miệng là anh, anh
như cà lăm vậy. Anh nói tiếng "anh" một
cách gọn lỏn coi được hông.. Ai hớp hồn
anh sao mà anh sợ vậy!
- Biết rồi mà!
-... Ừ thì biết ! Ờ hồi nãy em nói
tới đâu rồi kìa.. Ờ, ở đây chỉ có hai
đứa mình thôi, người khác thây kệ họ. Nói là
nói vậy chớ anh nghĩ coi ba bốn tháng nay tụi mình
ở biệt ngoài này có ai dòm ai ngó, ai xăm ai xoi gì đâu..
Huống hồ gì bây gio8` ba đứa chăn trâu mắc
toi đó kéo qua cồn hết... Tụi mình ở đây cu
ky một mình, anh coi như vậy... anh khỏi lo gì ráo!
Tư Cầu nghe nói vậy cũng xuôi tai
một phần nào. Anh ta đứng tần ngần nhì
Phấn. Sự bình tĩnh lần lần trở lại, và
anh ta nhận thấy tự nãy giờ mình xử sự một
cách vô lý quá. Nếu anh ta không muốn ở lại với
Phấn thì cứ việc đi về nằm đánh
một giấc cho sướng thân. Đằng này anh ta
vẫn đứng lì ra đó mà lại tìm cách chống
chế với Phấn!
Đến bây giờ Tư Cầu mới
nhận ra rằng mình quyến luyến Phấn một cách
khác hẳn mọi khi. Gần Phấn anh ta thấy dễ
chịu hơn trước. Có một cái gì dịu dàng, êm
ái, vuốt ve... Đó là những xúc động mới
mẻ đã làm cho anh ta trở nên ngượng ngập,
sượng sùng, vụng về...
Anh ta nhìn trân trối Phấn, và cái hình
ảnh của một con Phấn như chưa từng
thấy bao giờ dưới ánh sáng của cây rọi mù u
làm cho anh ta thấy khô cuống họng và vụt mừng
rở như sắp giải quyết được
việc gì ghê gớm lắm.
Còn Phấn thấy Tư Cầu
đứng ngần ngừ ở đó chẳng nói
chẳng rằng thì cô dư biết Tư Cầu đã
chịu phép rồi!
Còn Phấn thấy Tư Cầu
đứng ngần ngừ ở đó chẳng nói
chẳng rằng thì cô dư bết Tư Cầu đã
chịu phép rồi!
Cô dơ tay ngoắt Tư Cầu:
- Lại đây ngồi nghĩ một chút
coi cưng!
Giọng nói của cô đúng là một
giọng ra lịnh, và mắt cô soi mói nhìn Tư Cầu
một cách vừa ranh mảnh, vừa trịch
thượng. Thiệt chẳng khac gì cái cảh con mèo
vờn chuột.
Tư Cầu đi lại gần cô ta,
ngồibên mép mấy tàu lá chuối khô và không biết nói gì,
anh ta khen bân quơ:
- Cha ở đây rậm mát quá há!
- Chỗ "động tiến" của
ta mà không mát sao được..
Phấn nghiêng mình ra bờ nước
để ngó chừng bầy vịt thả gần đó.
Cô chỉ thấy thấp thóang mấy con vịt vì
trước mắt cô điên điển mọc dầy
ken, nước sâu nên cành lá xanh uu, Đầu nầy có hàng
điên điển, đâu kia có đám sậy và ở
giữa là chuối ổi, nhứt là chuối che tàn rợp
kín. Thật là một chỗ thần tiên cho mọi cuộc
hò hẹn của cặp mắt của người thứ
ba bao giờ cũng là quá thừa.
Thấy bầy vịt vẫn ăn loanh quanh
đó, Phấn yên lòng. Cô lấy tay vẩy vẩy
nước bên cạnh bờ giồng như có dáng suy
nghĩ một điều gì.
Cô vẩy mạnh cho nước văng ra
xa rồi bỗng đưa tay ông lấy mắt, giọng
hớt ho8 hớt hải kêu Tư Cầu:
- Anh Tư ơi, anh Tư! lại đây mau
mau anh, hổng biết con gì nó bay vô mắt em xót quá trời
nè!
Tư Cầu xích lại gần, nghiêng
đầu qua, nghiêng đầu lại để tìm
kiếm "con gì" trong mắt của Phấn. Thấy
bộ điệu anh ta như vậy, Phấn kêu ầm
lên:
- Cái điệu anh xớ rớ như
vậy biết tới năm nào mới lấy ra
được ? Ý trời ơi, sao bây gio8` nó cộm và cay
xé con mắt đây nè! Mau mau đi chớ!
Tư Cầu hốt hoảng ngồi xích
lại gần sát bên Phấn và hỏi:
- Đâu đây? Bên con mắt nào?
- Quỷ thần ơi! Bên con mắt
người ta bụm lại đây chớ còn bên nào
nữa mà hỏi! Có mau mau vạch ra thổi cho em không
hả ?
- Thì mau đây nè.
Tư Cầu vừa nói vừa lấy tay
vạch một bên mắt Phấn ra, ngó chăm chăm
mồi hồi :
- Đâu tao, ủa anh... có thấy bụi
bậm hay con gì ở trỏng đâu ?
- Nó cộm như cục đá mà nói
hổng thấy.. Thôi anh thổi mạnh một cái đi!
Cô vừa nói vừa xích sát lại và như
để giữ cho chắc khi Tư Cầu thổi
mạnh vào mắt, hai tay cô vịn dính vào hông Tư Cầu.
Tư Cầu xăng xái vạch mắt
Phấn ra. Nhưng khi anh ta mới vừa đưa
miệng vô định thổi phù một cái... thì Phấn
bỏ tay ôm chầy lấy eo ếch của anh ta ghì
mạnh.
Cả hai mất thăng bằng ngã lăng
cù lên mớ lá chuối khô.
Tư Cầu lật đật đẩy
Phấn ra ngóc đầu lên. Anh ta nghiến răng véo
mạnh lên bấp vai của Phấn làm cô la "ái"
một tiếng:
- Đồ mắc toi mầy xí gạt tao
hả ?
Phấn chẳng nói chẳng rằng quơ
tay ôm ghịt cổ Tư Cầu xuống ngực mình.
Tư Cầu nhoi đâu lên để
bắt gặp đôi mắt vừ có vẻ si ngây vừa
có vể van lơn của người con gái.
Tim Phấn đập dồn dập bên tai
anh ta. Cô thở hổn hển và Tư Cầu nuốt
nước miếng ừng ực từng chập như
người bị ngộp hơi. Gân cổ Phấn
nổi vòng lên thoi thóp nhanh như cổ của một con gà
gà bị vặt lông chờ cắt tiết.
Ban đầu Tư Cầu quá hồi
hộp. Trán anh ta toát mồ hôi, chân tay lạnh ngắt run
lẩy bẩy. Anh ta thở dốc và tưởng chừng
như có thể chết hụt hơi được..
Nhưng liền theo đó người anh ta hừng hực.
Hai bàn tay anh ta bấu mạnh vào đôi vai của Phấn.
Anh ta cuối đầu xuống vồn vập hôn như
muốn rứt má Phấn ra. Rồi anh ta cắn vào cổ,
vào vai khiến Phấn kêu ái ái nho nhỏ.
Tư Cầu gục đầu xuống
chiếc áo túi hột dền nút bóp.
Phấn rùng mình nhắm mắt khít mắt lại, ngoẻo
đầu qua một bên và tóc cô ta xổ tung tự hồi
nào. Một tay cô níu tóc Tư Cầu, một tay cô quơ
quàng chụp nhằm một cây chưn vịt mọc bên
cạnh và từ từ vò nát cây cô tội ấy trong lòng bàn
tay...
Bỗng có tiếng răng rắc trong
đám sậy y như có người dẫm lên mấy
ống sậy khô. Liền theo đó có tiếng cười
rộ lên:
- Ê ngộ quá ta!