CHÚ TƯ CẦU
L ê Xuy ên
Chương
II
Một
mùi dầu bông lài nhẹ thoảng qua mũi Tư Cầu.
Phấn
chậm rãi quào tóc, mắt nhìn vào vách chòi như không thèm
để ý tới Tư Cầu tuy dư biết Tư
Cầu đang liếc nhìn mình. cô ta cứ làm bộ săm
soi đến mớ tóc như không bao giờ muốn
bới lên cho xong hết.
Đôi
cánh tay cô đưa lên làm cho vạt chiết áo túi vải
hột đều đen đã cụt ngủn càng
rướng lên cao...
Cô
ưởng người ra dơ tay quào chải tóc suông theo
xuống dưới lưng. Khuôn ngục đã no tròn càng
căng vun lên; hồi chập tối sau khi đi tắm Phấn
có bận áo nịt lại đâu...
Tư
Cầu không còn liếc lén mà nhìn chăm chăm vào
người Phấn. Phấn vẫn làm như không hay
biết và dính dáng thêm trong việc chải vuốt mớ tóc...
Tư
Cầu bỗng thấy hồi hộp lạ thường.
Cái cảnh hai vợ chồng mới của anh Hai của
Phấn hú hí với nhau sau vườn chuối thoắt
đã hiện ra rõ ràng trong trí. Và đầu anh ta nóng
hừng hực.
Anh
ta bối rối và chân tay như dính chặt dưới
đất. Anh ta sực nghĩ đến việc hút
một điếu thuốc. Ờ... Phải rồi! Anh ta
lúng túng móc túi nhái thuốc lận ở lưng quần ra...
Nhưng
Tư Cầu mới vừa dợm mở túi thuốc ra thì
Phấn với tay chụp lấy túi thuốc dấu ra phía
sau lưng. Tư Cầu nhòai mình theo giật lại. Tay này,
anh ta ‘íu một tay của Phấn, tay kia moi túi thuốc mà
bàn tay Phấn giữ chặt cứng.
Hai
cánh tay Phấn bị hai tay của Tư Cầu kềm
noặt ra phía sau lưng. Trong dáng điệu đó,
ngực Tư Cầu dựa sát vào một bên hông của con
Phấn. Tư Cầu bỗng khượng lại tuy hai
tay của mình vẫn giữ chặt lấy hai tay của
Phấn. Như con bồ câu bị tréo cánh, ngực của
Phấn phập-phòng tựa biển sóng. Và Tư Cầu có
cảm giác kỳ cục như đang kề sát một
cục than hừng hực...
Ban
đầu Tư Cầu không dám nhìn thẳng vào mặt
của Phấn. Anh ta bối rối vì không biết tấn
thối như thế nào, muốn buông tay Phấn và nhích
mình ra nhưng anh ta lại cứ để nguyên như
vậy. Anh ta cúi gầm mặt xuống, một hồi
rồi đánh bạo từ từ nhìn lên một bên vai
của Phấn rồi lên cái ức no căng mà anh ta
thấy rõ mồn một từng hơ thở dồn
dập.
Thấy
Phấn chẳng nói chẳng rằng. Tư Câu làm gan nhìn
thẳng vào mặt cô ta dể dò xét. Mắt Phấn long lanh
nửa cười cợt, nửa như thách thức.
Thứ con mắt nhìn kiểu đó...!
Tư
Cầu ngừng một giân cắn chặt lấy môi
dưới, rồi bỗng buông tay Phấn ra ôm choàng
lấy đôi vai của cô ta.
Tư
Cầu đưa mũi hôn mạnh vào má Phấn, nhưng
Phấn né qua làm nó hôn trật vào cổ... Phấn bị
nhột cười hăng hắc. Tư Cầu bực
mình xiết mạnh đôi vài và từ từ hôn lại
đúng vào má. Phấn ngoan ngoản ngồi yên như người
chịu thua. Và đôy tay của Tư Cầu rời
khỏi vai của Phấn lúc nào không biết để có
một cảm giác êm êm thích thú như không có thứ gì sánh
được như vậy...
Phấn
gục đầu vào vai Tư Cầu một hồi lâu...
Rồi cô dang Tư Cầu ra để năm ngữa lên
trên chiếp nóp trải bên cạnh. Cái áo túi nút bóp mở
tung tự bao giờ... Phấn si mê nìn Tư Cầu như
chờ đợi... Rồi cô đưa tay níu rị Tư
Cầu xuống, chân vói đạp cho cây rọi mù u ngã
xuống đất tắt ngúm...
Bóng
tối bất htần làm Tư Cầu hoảng sợ. Anh
ta lính quính dựt ra khỏi tay của Phấn, đứng
chồm dậy, chạy tọt ra ngòai sân chòi..
Phấn
kêu anh ta giựt ngược làm cho anh ta hỏang thêm, vì
lần đầu tiên anh ta dám mạo hiểm như vậy...kể
cũng đã quá lố rồi...
Phấn
cũng ngồi dậy chạy theo kêu lớn như quát
tháo:
-
Anh Tư! Anh Tư! Anh làm gì kỳ vậy hả?
Nghe
tiếng Phấn kêu, Tư Cầu bước mau ra chỗ
để xuồng nhảy phóc xuống...
-
Anh dìa thiệtsao anh Tư? Ở lợi chơi một chút
nữa, bộ ai ăn cá ăn thịt gì sao mà sợ.
Tư
Cầu vừa chống xuồng ra vừa nói với
lại:
-
Thôi để tao dìa bển, khuya rồi!
-
Hứ khuya rồi! Khuya rồi!... Sao hồi nãy anh không
giỏi nói khuya một chút coi!... Làm bộ thấy ghét!
Tư
Cầu chẳng nói chẳng rằng chống xuồng
đi thẳng.
Phấn
đứng tần ngần, rồi chợt thấy mình còn
cầm một cái túi thuốc của Tư Cầu trong tay,
cô bè kêu giựt ngược Tư Cầu lại:
-
Anh Tư ơi! Còn gói thuốc của anh đây nè, trở
lại mà lấy!
Tư
Cầu làm bộ không nghe chống riết xuồng ra dông thẳng.
Phấn
bực tức vò túi thuốc trong tay, dậm chân quăng
mạnh túi thuốc xuống đất, ngoe nguẩy đi
vô chòi. Đi được vài bước không biết
nghĩ sao, cô trở lộn ra cúi xuống đất mò tìm
túi thuốc lượm lên. Cô phủi túi thuốc
đoạn nâng niu cầm trong tay đi vô chòi.
Cây
rọi mù u ngã xuống đất bvan nãy vẫn còn ngún khói
với một đốm than đỏ trong bóng tối
như một đầu nhang đang cháy. Phấn thở
dài sườn sượt, lấy chân mò tìm chỗ
chiếc nói rồi nằm vật xuống.
Cô
quơ chiếc gối trên đầu nằm ôm riết lên
ngực, kê răng cắn nghiến vào mép áo gối nghe ken
két. Rồi không hiểu vì sao cô phát khóc tấm tức
tưởi.
Trong
lúc đó, Tư Cầu chống xuồng đi thẳng
tuốt về chòi. Gió mát lạnh của khỏang
đồng trống về đêm làm cho lòng anh ta trở
lại bình tĩnh. Anh ta nhớ lại hồi nãy nhảy
phóc xuống xuồng, chống vài cái là chiếc xuồng
đâm bên bọ xọt bên kia thật cũng... giống y
như mình!
Giờ
đây Tư Cầu đã lấy lại sự bình tĩnh
và chiếc xuồng cũng phăng phăng lướt
tới như quen đường nước cũ.
Tư
Cầu mới thấy mình kỳ cục thiệt, y như
lời con Phấn trách móc. Thì việc gì mà phải chạy
trốn như vậy chớ? Nếu mình không muốn
tấn tới nữa thì thôi, ai có giết mình sao mà sợ?
Chung
qui cũng chỉ tại cây rọi mù u khi không lại
rơt ngã tắt ngúm làm anh ta "sực tỉnh" và
chạy hoảng! Nghĩ lại cái cảnh Phấn nằm
xải tay trên nóp, hai vạt áo túi lật tung qua một
bên... Tư Cầu chắc lưỡi liên miệng...
rồi anh ta dơ tay cú trên đầu một cái thật
nên thân. Anh ta hồi tưởng lại những cảm
giác thích thú lạ kỳ mà giờ đây, nghĩ
đến, bàn tay của anh ta như hãy còn nóng ran.
Càng
nghĩ tới, càng tưởng tượng thêm, Tư
cầu càng bực mình bực mẩy. Anh ta lấy cây sào
quất mạnh vào đám lục bình nghe một cái
xạc...
Nhưng
bỗng nhiên anh ta cười ha hả như khám phá ra
một điều gì mới mẻ và ưng ý lắm!
Tư Cầu vừa nhớ trực lại: Con vấn
vẫn còn đó chớ có mất mát, hoa mòn gì đâu mà
tiếc hùi hụi, mà tức anh ách? Và thiếu gì dị
khác.
Nghĩ
đến đó Tư Cầu chống xuồng đi vo vo
về riết đến chòi.
Việc
đầu tiên là nó quơ tỉn nước đua lên
miệng ừng ực uống ừng ực một
hơi, rồi lần lại góc chòi lấy chiếc nóp
mở trãi ra nằm lăn ình trên đó.
Anh
ta bỗng thèm một điếu thuốc và khi rờ
tới lưng quần mới nhớ trực lại
Phấn còn giữ túi nhái đựng thuốc.
Mặc
đẫu khá khuya (mọi khi giờ này anh ta đã đánh
một giấc lâu rồi) mà Tư Cầu vẫn thấy
chưa buồn ngủ.
Căn
chòi tối om. Tiếng muỗi bầy kêu vo vo và Tư
Cầu lấy tay đập liên hồi trên ngực, trên
đùi. Anh ta tính ngồi dậy đốt đèn đi coi
qua một lượt bầy vịt con, kẻo đẻ
sơ sẩy ba con chuo6.t cống vào tha hết.
Nhưng
cái hộp quẹt máy của anh ta lại để trong túi
thuốc bên chòi của Phấn. Và Tư Cầu mỉm
cười nói thầm:
-
Ừa để mơi mà mầy hổng trả thì
biết tay tao. Kỳ này tao cho mầy giỏi dấu,
ở đâu tao cũng moi hết...
Nhưng
khi nghĩ đến mấy con vịt anh ta cũng hơi
lo lo. Mới có làng chàng với Phấn mo6.t chút xíu đó mà
mà Tư Cầu tưởng chừng như đã bỏ bê
hết mọi công việc.
Nằm
nghe bầy vịt con trong rào đăng coi bộ ngủ
yên không rục rịch chuột bọ gì hế, chỉ
thỉnh thỏang vài con kêu ki kí nho nhỏ như mớ ngủ,
Tư Cầu cũng thấy yên tâm.
Anh
ta chui vào trong nói tính ngủ vùi một giấc chứ
đêm nay nó thức khuya quá. Nhưng mắt anh ta vẫn
mở thao láo.
Anh
ta lật chiếc nóp đứng lên, để hai mép
nằm đè xuống dưới lưng theo điệu
dựng mũi tàu. Hai chân anh ta duỗi thẳng ra, hai tay
khoành ra sau ót gối đầu.
Trong
dáng điệu đó, Tư Cầu nằm nghĩ tới
Phấn và thấy sung sướng trong lòng. Hai đứa
nó từ nào tới giờ ở gần nhau trong giữa
đồng vắng mà không ngờ như vậy cho
đến tối hôm rồi!
Bây
giờ Tư Cầu mới khám phá ra cái chỗ uổng
đó. Nhưng mà lo gì Phấn vẫn còn đó.
Nằm
thao thức một hồi, Tư Cầu ngủ quên đi
lúc nào...
Trong
đêm đó anh ta nằm chiêm bao lung tung và khi tỉnh
dậy thì trời đã sáng bét hồi nào rồi; và anh ta
nằm một nơi và cái nóp nằm một nẽo..
Lùa
vịt đến chỗ thả cho ăn mọi hôm, Tư
Cầu thấy Phấn đã đem bầy vịt uu?a cô ta
cho ăn cách đó xa xa.
Phấn
cũng thấy nó ra nên quay đầu nhìn lại.
Nhớ
chuyên hồi tối Tư Cầu đâm ra xẻ lẽn.
Anh ta tính lùa bầy vịt đi ngã khác, nhưng khi nghĩ
đế Phấn còn giữ túii thuốc hút của anh ta
đành chậm rãi đi xâm xâm.
Đi
tới nơi gần Phấn. Tư Cầu lên tiếng
trước và làm ra bộ tỉnh như không:
-
A Phấn, hồi tối tao có... bỏ quên túi thuốc
ở bển mầy có lượm đem theo đó không?
Tư
Cầu làm bộ tĩnh như vậy chớ trong bụng
nói cũng thấy hơi đánh lô tô...Thật là kỳ
như vậy! Mọi khi anh ta coi Phấn ra gì đâu?
Phần
Phấn, cô cũng thấy mắc cở khi gặp lại
Tư Cầu nhưng bình tĩnh hơn nhiều. Đàn bà
con gái nhiều khi hơn đàn ông con trai trong những
trường hợp lắc léo nư vậy!
Hơn
nhữa, Phấn vốn tánh nhí nhảnh sẵn nên không
xẻn lẻn ra... mặt như Tư Cầu. Qua phút
bỏ ngở ban đầu, Phấn đã kiếm cách
ghẹo Tư Cầu chơi:
-
Túi thuốc nào mà lượm? Hay hồi tối anh hấp
tấp đi về làm rớt ở đâu đó ro6`I cũng
đổ thừa cho người ta sao?
Tư
Cầu bực mình quắc mắt nhìn cô ta và trở thành
thứ... Tư Cầu như mọi khi:
-
Ê, bộ tao ở không đi giởn với mầy hả
Phấn? Vậy chớ hồi tối con chó nó giựt túi
thuốc của tao chắc?
Nghe
vậy, Phấn không giận mà còn cười ngắt nga
ngắt nghẻo:
-
Ý, người ta nói vậy mà cũng giận. Sao có giỏi
hồi nãy không đòi liền mà còn làm bộ nói bỏ quên?
Tư
Cầu nghe nói vậy đâm ra lúng túng, Phấn thấy
Tư Cầu chịu phép, mới rút túi thuốc đưa
ra:
-
Đây nè cưng! Hồi tối người ta kêu giựt
ngược lại... để trả mà dông tuốt
rồi bây giờ ịai cự nự Anh sao mà khó quá ai mà
ở với anh được!... Tội nghiệp hồi
tối tới giờ thèm thuốc lắm phải không
cưng?
Tư
Cầu ngập ngừng cầm lâ'y túi thuốc. Lòng anh ta
mát rười rượi. Anh ta ngước mắt lên nhìn
Phấn một cách đậm đà rồi chẳng nói chẳng
rằng quay lưng đi thẳng.
Phần
con Phấn, cô cũng thấy vừa ý lắm. Cô
đắm đuối nhìn theo Tư Cầu và đợi
cho Tư Cầu đi được mươi
bước cô vừa cời vừa nói với theo:
-
Ý lêu lêu... giận lẩy xẩy cùi!
Nghe
vậy, Tư Cầu đứng lại nhổ liền
một gốc rạ khô vụt lại, rồi cắm
đầu chạy thẳng đuổi theo bầy
vịt...
Trời
gần đứng bóng, Tư Cầu gom bầy vịt
lại để chạy về chòi lo nấu ba hột
cơm.
Cơm
nước xong xuôi, Tư Cầu quày quả trở ra trông
chừng bầy vịt. Anh ta dòm coi Phấn ra chưa,
nhưng có lẽ cô nầy còn dình dàng trong chòi.
Tư
Cầu cầm một nhánh cây đuổi gom mấy con
vịt tách bầy, rồi đi lên đám chưa bầu mé
giồng để ngồi nghỉ mát.
Đó
là cái giông khá lớn cây, mọc um tùm. Thường
thường bọn trẻ chăn trâu đến tụ
tập nơi đấy để trửng giỡn, phá cây
phá cối hay bắn chim bắn chóc.
Mấy
tháng trước, ngày nào tụi trẻ chăn trâu cũng
gom về đó cười là như hợp chợ,
nhưng mấy lúc sau này tụi chúng lùa trâu qua bên cồn
ngòai sông cho ă hết nên trên giồng vắng tanh...
Trên
chót giồng có cái miểu thờ ông Tà lợp lá, dây giác và
dây cức quạ leo phủ sùm sụp trên mái.
Tư
Cầu ngồi tựa lưng vào một gốc chưn
bầu lớn. Da gốc cây chưn bầu này nhẵn
nhụi vì tụi chăn trâu cọ quẹt hà rầm.
Trước
mặt anh ta, cả một đáng ruộng còn lấp
xấp nước, mấy chòm cây điên điể
trổ bông lấm tấm vàng khè.
Gió
hiu hiu thổi nên tiếng lá khua chỉ đủ nghe lào xào
như những tiếng thì thầm bất tận của
đôi nhân tình lén lút.
Hai
con chim trao trảo đuổi nhau trên cành kêu chí chóe, con
trống rượt mà con máu bay lạt xạt trên ngọn
cây, con nầy không chịu trốn thẳng đi mà chỉ
bay loanh quanh, lộn đi lộn lại để cuối
cùng nằm mọp xuống chịu trận mà kêu chiêm
chiếp nửa như đau thương nửa như âu
yếm...
Tư
Cầu tháo cái khăn tắm quấn ở cổ ra che
phủ lên mặt, uỗi chân, khoanh tay lên ngực rồi
lim dim ngủ. Không mấy khi anh ta ngủ trưa nhưng
đêm rồi vì thức quá khuya nên vừa mới ngã
lưng dựa vào goấc cây là mắt anh ta nhướng lên
hến nổi, lại còn thêm gió thổi hiu hiu mát, lá cây xì
xào bên tai nữa.
Tư
Cầu vừa mới mơ mơ màng màng thì có vật gì
rớt cái ịch đập bên cạnh làm anh ta giựt
mình ngốc đầu dậy. Anh ta ngó quanh ngó quẩn không
thấy gì hết nên dựa lưng nằm ngủ lại.
Chắc là một cành cây khô rớt đâu đó chớ gì!
Anh
ta vừa chợp mắt, đinh ngủ lại thì lần
này một vật gì rớt cái độp lên bụng. Anh ta
quơ tay chụp lấy và đó là một cục
đất khô.
Anh
ta tốc chăn tắm phủ mặt ra ngồi nhỏm
dậy và là bộ tỉnh nói:
-
Ê, thằng nào liệng đất đó tao thấy bây
rồi nghen! Tao không mắc mớ ông bà ông vải gì bây!
Đứa nào còn liệng nữa tao vặn họng đa!
Nói
xong anh ta lẩm bẩm chửi vài tiếng rồi quay
lưng định dựa lưng vào goấc cây ngủ
lại. Nhưng anh ta vừa xoay lưng thì ở phía sau
một cục đất nem mạnh tới, hụt sát bên
vai và rớt trước mặt anh.
Tư
Cầu quay phắt lại, đoán theo hương liệng
chạy phăng lại xục xạp lung tung nhưng...
không thấy gì hết. Anh ta nổi nóng chửi rủa om
sòm:
-
Bà cô hắn, thiên lôi đả đứa nào liệng tao
đó hả? Tao mà bắt được bây thì Bà cứu
bây nghen!
Tư
Cầu vừa rủa vừa dớn dác chạy đông
chạy đáo xục xạo tìm kiếm... nhưng mất
công toi.
Bón
bề vẫn vắng tanh. Không có tiếng động gì
ngoài tiếng gió rì rào lùa qua đám chưn bầu, tiếng
trao trảo đuổi nhau, tiếng tu hú giành ăn trong bụi
đủng đỉnh.
Tức
giận, Tư Cầu cúi xuống vớ mấy hòn
đất liệng lung tung càn vào các lùm cây, buội cỏ,
đám đế...
Một
con cò trâu hoảng sợ kêu ré bay vụt lên mo6.t cái sạt
là Tư Cầu giật mình.
Anh
ta nghĩ đến việc ma liệng đất mà
người ta thường nói đến. Ừ, kể ra
cũng có lý vì Tư Cầu nhớ trực lại: tháng
nầy tụi chăn trâu lùa trâu qua cồn ngoài sông cho
ăn hết, đâu có đứa nào lảng vảng ở
đây nữa!
Còn
mấy đứa nhỏ trong xóm thì giờ giấc nầy
trời nắng chang chang đứa nào thèm bò ra đây mà phá
với phách? Mà nó thường nổ tiếng là cộc,
đố đứa nhỏ nào dám cả gan chọc.
Chọc như vậy chẳng khác gì đi chọc ổ
ong!
Nghĩ
như vậy, Tư Cầu cũng ơn ớn trong mình,
tuy vốn không ngán ma cỏ gì hết.
Anh
ta chậm rãi trở về chỗ cũ định
bụng kỳ nầy sẽ rình kỹ xem coi từ phía nào
đất liệng tới.
Đi
ngang qua miễu ông Tà, Tư Cầu bỗng dưng liếc
mắt nhìn vào trong. Mấy chùm dây giác bò thòng xuống mái
miễu, đong đưa theo gió nhẹ. Từ tụi tre
mỡ um tùm phía sau miễu tiếng kêu kèn kẹt của
thân tre cạ vào nhau y như những tiếng nghiến
răng kỳ lạ. Con cắc kè bông trong miễu bỗng
cất tiếng kêu cắc kè, cắc kè để chấm
dứt bằng những tiếng kè kè nhỏ dần.
Tư
Cầu lẩm bẩm đếm: cắc kè, một,
cắc kè, hai... và con cắc kè kêu đúng sáu tiếng!
Một: may, hai rũi, như vậy sáu tiếng tức là
rũi rồi! Tư Cầu nổi đóa chửi luôn con
cắc kè mắc dịch đó:
-
Kêu mồ tổ mầy vậy chớ kêu! Hôm nào tao xách
cổ đập cho chết nhăn răng.
Anh
ta cha nói dứt câu thì... một tiếng "hù" thật
lớn ở phía sau lưng làm anh ta nhẩy nhổm. Anh ta
quay phắt lại thì té ra Phấn. Phấn thấy Tư
Cầu giựt mình nên càng thích chí cười dòn và chạy
dang ra xa. Cô dư biết thế nào Tư Cầu cũng
nổi đóa rượt theo.
Quả
đúng như vậy. Tư Cầu vừa đuổi theo
cô ta vừa la ó om sòm:
-
Ôn dịch vật mầy! Hồi nãy tao mà biết mầy
liệng đất, tao phang cho một cây bỏ mạng!
Phấn
càng cười lớn:
-
Dóc tổ cha! Hồi nãy sợ xanh mặt mà còn làm bộ
bảnh tỏn!...
Phấn
chạy quanh phía sau miễu hướng về phía bên kia
bờ giồng chỗ có nước sâu và có đám
chuối, đóm ổi mọc um tùm.
Chạy
đến bờ giồng, cô ngồi bệt xuống
gốc chuối bên cạnh chiếc nón lá và cây roi
đuổi vịt. Đúng chỗ cô ẩn trốn hồi
nãy để liệng đất Tư Cầu.
Các
tàu lá chuối xanh om ken nhau che phủ trên đầu như
một thứ mát mát rười rượi.
Cách
đó vài bước, một đám sậy rậm che
khuất phía sau miễu, và muốn đi vô chỗ đó chỉ
có một thứ lỗ chó vạch sẵn qua hàng sậy mà
hồi nãy Phấn chui tọt vào. Như vậy thảo nào
Tư Cầu kiếm không ra người liệng
đất!
Vừa
lúc đó Tư Cầu rượt theo đến nơi. Anh
ta đứng khựng lại khi giáp mặt với
Phấn.
Phấn
không có vẻ sợ sệt gì hết mà ngồi yên dựa
lưng vào gốc chuối nheo mắt nhìn lại anh ta và môi
hơ bỉu ra.
Thật
cũng tương tợ như những lúc anh ta xách gà xách
vịt theo tía anh ta đem cho nhà ông Hội-đồng Hòa,
chủ điền. Đứng trước ngôi nhà nền
đúc cao tới ngực của ông Hội-đồng, anh
ta cảm thấy mình nhỏ chút xíu, chớ không như khi
vễnh chân trên mình con trâu Sấm kình càng anh ta lại
thấy mình như là một ông trời con!
Bây
giờ đứng trước mặt Phấn, một con
Phấn làm chủ tình hình trong cái ổ chó lót lá chuối khô
của cô ta, Tư Cầu lúng túng, rồi đầu anh ta
như quay mòng mòng. Anh ta đứng như trời trồng
cách Phấn mấy bước, một tay níu lấy tàu
chuối ghịt mạnh xuống như để gượng
cho khỏi ngã gập xuống!
Tư
Cầu tần ngần đứng đó một lát. Rồi
không biết làm gì anh ta buồng tàu lá ra, giựt xuống
một miếng lá chuối, tướt ra từng sợ
nhỏ theo điệu là râu hát bộ mà hồi nhỏ anh
ta hay chơi. Tướt hết miếng lá rồi, anh ta
không biết làm gì nữa nên vò tròn lại liệng xuống
đất.
Cuối
cùng Tư Cầu tằng hắng lấy giọng rồi
hỏi:
-
Bộ hồi nãy mầy liệng tao đó hả Phấn?
Phấn
ưởn người vênh mặt lên vặn lại:
-
Tui liệng đó rồi có sao hông?
Tư
Cầu làm bộ nói cứng:
-
Tao mà dè mầy liệng thì....
Phấn
cắt ngang:
-
Thì sao giỏi nó thử coi?
Tư
Cầy thấy cái nước làm tới của Phấn sao
không đáng ghét như mọi khi. Và anh ta bộc xuôi theo:
-
Thì có sao đâu! Nếu tao biết mầy liệng thì tao
không tìm kiếm làm gì cho mất công mất linh...
-
Hứ!
-
Tao buồn ngủ thấy mồ mà mầy phá tao chi vậy
Phấn?
Thấy
Tư Cầu xuống nước như vậy, Phấn
cùng hả dạ, nhưng chưa chịu để yên:
-
Hồi tối anh dìa bển sớm lắm mà sao còn than
buồn ngủ?
Nghe
Phấn nhắc lại chuyện hồi tối rồi
Tư Cầu thêm lúng túng.
-
Ừ... dìa sớm nhưng ngủ không được!
-
Sao mà không được?
-
Vì tao không buồn ngủ.
-
Sao lại không bùồn ngủ?
-
Con nầy hỏi dần làn hoài! Tao không buồn ngủ là
tại tao chưa ngủ được, chớ có gì đâu
mà mầy hỏi xàm hỏi xoi chớ?
Phấn
càng hồ tới:
-
Ý giỏi quá ta!... Hỏi có bao nhiêu đó mà trả lời
lòng vòng nghe phát ghét!
Làm
bộ cự nự Tư Cầu xong xuôi đâu đó,
Phấn mới hạ giọng cười mơn:
-
Chắc hồi tối anh nhớ tui anh ngủ hỏng
được phải không?
Nghe
Phấn dám nói một cách tạt mạng như vậy,
Tư Cầu tìm cách chống chế:
-
Xí mầy làm gì mà nhớ mầy chớ?... Con nầy bửa
nay ăn nói kỳ cục quá hè!
Phấn
đứng rột dậy, hai tay chống.anh và quắc
mắt nhình anh ta hỏi gằn từng tiếng, và hỏi
dồn một hơi:
-
Anh bảnh mà! Tôi hỏi thiệt hồi tối anh có
nghĩ đến tui hông? ... Anh có thương tui hông?...
Vậy chớ hồi tối đứa nào thò tạy
mặt đặt tay trái với tui bên chòi đó?... Anh
giỏi anh trả lời coi?
Tư
Cầu như bị dồn vào chỗ bí ấp úng trả
lời cho xuôi:
-
Thì tao có nói gì đâu mà mầy giận chớ!... Thiệt
tình thì tao cũng có nhớ... có nhớ... bỏ quên túi thuốc
bên chòi của mầy...
Nói
đến đó anh ta khẽ liếc nhìn xem con Phấn có
dịu mặt chưa, nhưng thấy cô ta cao mày nên
vội tiếp luôn:
-
Tao với mầy, hai đứa ở hủ hỉ nhau
giữa đồng nãy thì tự nhiên đứa này nghĩ
đến đứa kia...